Hành Trình Trở Thành Kế Mẫu Của Ôn Linh

Chương 12

Mỗi đêm đều ôm chặt nàng vào lòng, dịu giọng vỗ về:

“Đừng sợ, qua rồi, mẫu thân ở đây.”

Nàng co người trong vòng tay ta, như một con thú nhỏ bị hoảng sợ.

“Mẫu thân, con thật sự biết lỗi rồi… Về sau chuyện gì con cũng nghe người…”

Ta nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dịu giọng đáp:

“Được, đều nghe mẫu thân cả. Nguyệt Nghi của ta sau chuyện này đã lớn rồi, hiểu chuyện rồi.”

“Chuyện cũ cứ để nó qua đi, từ nay về sau, chúng ta chỉ nhìn về phía trước.”

Thấy tâm trạng nàng đã dần ổn định, ta bèn cùng Lương Hành bàn bạc:

“Việc này đến đây là khép lại. Hôn sự của Nguyệt Nghi cũng không cần vội. Cứ để con bé tĩnh dưỡng thêm một thời gian, đợi mọi việc nguôi ngoai rồi tính.”

“Ngược lại, hôn sự của Tịnh Du — nên đưa lên nghị sự rồi.”

Lúc ấy, Lương Hành đang phê duyệt công văn, nghe vậy, ngòi bút liền khựng lại.

“Hôn sự?”

Ta mỉm cười, giọng mang theo vài phần giễu cợt:

“Chàng đường đường là phụ thân nó, vậy mà đến việc con trai có người trong lòng cũng không hay biết.”

Hắn đặt bút xuống:

“Khi nào? Là tiểu thư nhà ai?”

Ta khẽ bật cười, giọng điệu nhẹ nhàng:

“Dạo dạo trước ở nha môn, Tịnh Du nhà ta gặp được Bắc An quận chúa cải nam trang, nàng tới tra cứu hồ sơ vụ án.”

“Cả hai vì tranh một quyển ghi chép án cũ mà cãi nhau ngay giữa công đường, lời qua tiếng lại, không ai nhường ai.”

“Cãi đến gay gắt, vậy mà mặt mũi cả hai đều đỏ ửng. Tính tình Tịnh Du chàng cũng biết rõ, bình thường ai dám khiến nó để lộ cảm xúc như vậy?”

Ta cố nói cho nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt Lương Hành đã trầm xuống.

“Bắc An Vương quyền cao chức trọng, lại có uy danh trong quân đội.”

“Nếu nhà họ Lương ta liên hôn với phủ Bắc An, tất sẽ khiến Thánh thượng sinh nghi. Mối hôn sự này — không phải lương duyên!”

Hắn trầm ngâm một lát, cuối cùng nghiêm giọng nói:

“Việc này tạm thời gác lại. Nếu có tiểu thư nhà nào khác phẩm hạnh đoan chính, xuất thân trong sạch, nàng cứ tiếp tục xem xét là được.”

Ta mỉm cười gật đầu, không nói thêm lời.

Hôn sự của Tịnh Du là chuyện hệ trọng, liên quan đến cục diện lâu dài của cả phủ Quốc công.

Chuyện lớn như vậy, người quyết định cuối cùng dĩ nhiên vẫn là Lương Hành.

Tuy không nói thêm gì trước mặt ta, nhưng sau đó Lương Hành âm thầm sai người điều tra kỹ.

Quả nhiên, xác thực Tịnh Du và Bắc An quận chúa từng gặp gỡ, gần đây lại còn thân thiết không ít.

Hôm ấy, sau khi vừa từ nha môn trở về, Tịnh Du được gọi vào thư phòng.

Khi ấy, giữa chân mày nó vẫn còn vương chút ý cười chưa tan.

Thấy sắc mặt phụ thân mình vẫn như thường, nó đang âm thầm tính toán xem nên chọn lúc nào để thưa rõ lòng mình, cầu xin được cưới người trong mộng.

Nào ngờ — còn chưa kịp mở miệng, Lương Hành đã lên tiếng trước:

“Sau khi sinh mẫu của con qua đời, con có biết vì sao phụ thân cuối cùng lại chọn cưới Ôn thị — mẫu thân hiện tại của con không?”

Tịnh Du sững người trong chốc lát, theo phản xạ đáp:

“Bởi vì mẫu thân tính tình kiên cường, hiểu lý lẽ, lại xuất thân không cao, thuận tiện để…”

Nó ngập ngừng.

Hai chữ “nắm giữ” đến cửa miệng, lại bị nuốt xuống.

Lương Hành chậm rãi lắc đầu:

“Sai rồi.”

Hắn đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, ánh mắt dừng lại nơi gốc tùng già ngoài viện — thân cây gân guốc, trải qua mưa gió bao năm mà vẫn đứng vững hiên ngang.

“Phụ thân là cận thần của Thiên tử, chức quan đến hàng Nhất phẩm Quốc công, nhìn thì oai phong tột đỉnh, tưởng như vinh hoa vô hạn.”

“Nhưng càng ở vị trí cao, lại càng phải hiểu chữ ‘thủ trung’.”

“Cứng quá thì gãy, lộ liễu thì bị ghen ghét.”

“Cưới sinh mẫu con là để cân bằng triều cục; cưới Ôn thị cũng vì lẽ ấy.”

Lương Hành quay lại, nhìn thẳng vào con trai:

“Quan trọng hơn cả — từ khi nàng vào phủ, một lòng lo liệu cho con và Nguyệt Nghi, đến nay vẫn chưa từng sinh lấy một đứa con ruột.”

“Nàng coi các con như m.á.u thịt, dốc hết tâm can, là vì điều gì?”

“Là vì muốn các con có thể đường hoàng mà lập thân, nghiêm cẩn mà giữ gìn nhà cửa, để sau này vững vàng gánh vác cơ nghiệp của phủ Quốc công.”

Giọng hắn nặng dần, mang theo sự cảnh tỉnh:

“Con thuyền nhà họ Lương sớm muộn gì cũng giao vào tay con. Nếu con làm tốt, giữ vững bổn phận bề tôi, không vượt quá lằn ranh, thì bệ hạ sẽ tiếp tục trọng dụng.”

“Nhưng nếu một khi con không giữ được chừng mực, vượt qua giới hạn ấy — bất kể là vì tình riêng, hay bởi vọng tưởng — khiến bệ hạ sinh nghi nổi giận, nổi trận lôi đình…”

“Con nói xem, đến khi đó, nhà họ Lương ta liệu có gánh nổi tai họa trời giáng không?”

Từng lời như đinh đóng xuống ngực, vang vọng trong lòng Tịnh Du.

Nó nhớ đến nụ cười rạng rỡ của quận chúa.

Nhớ đến những sóng gió chốn triều đình từng thấy khi theo phụ thân mình thượng triều.

Nhớ đến từng việc, từng giọt tâm huyết của ta dành cho huynh muội nó suốt những năm qua.

Bao nhiêu tình cảm ngây thơ thuở thiếu niên — so với trách nhiệm gia tộc và hiểm họa chính trị — trở nên nhỏ bé đến không đáng kể.

Nó nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Khi mở mắt ra, ánh nhìn đã lặng lại, mọi bồng bột đều bị đè nén xuống.

“Phụ thân… nhi t.ử đã hiểu.”

Kể từ ngày trò chuyện trong thư phòng hôm ấy, Tịnh Du liền trở nên trầm mặc thấy rõ.

Hằng ngày nó vẫn đúng giờ tới Đại Lý Tự điểm danh, xử lý công vụ đâu ra đấy, thậm chí còn chăm chỉ hơn trước.

Thế nhưng, Tịnh Du lại càng thêm trầm lặng ít lời, bóng dáng thiếu niên phơi phới rạng rỡ ngày nào, nay đã chẳng còn, chỉ còn lại vài phần lạnh lùng đè nén.

Ngay cả người thân thiết nhất như Nguyệt Nghi, cũng có chút dè dặt, lén nói với ta:

“Mẫu thân, gần đây ca ca… nhìn có chút đáng sợ.”

Ta nhìn hết thảy vào trong mắt, trong lòng cũng khẽ thở dài.

Tình cảm đầu đời lại phải đối mặt với hiện thực tàn khốc và sự đè nén của thân phận — nỗi chua xót trong đó, không tự mình trải qua thì khó lòng thấu hiểu.

Bình Luận (0)
Comment