Hành Trình Trở Thành Kế Mẫu Của Ôn Linh

Chương 4

Lương Nguyệt Nghi cướp lời:

“Dĩ nhiên là vì ngoại tổ mẫu nhớ bọn ta rồi!”

“Nhớ các con sao?”

Ta bật cười lạnh.

“Ngày thường chẳng thấy mấy phần quan tâm, vậy mà đúng lúc ta vừa nhập phủ Quốc công thì lại nhớ da diết như vậy?”

“Các con tự mình suy nghĩ xem.”

“Nếu thật lòng thương yêu các con, sao lại cố tình chọn đúng lúc này để khiến các con ly tâm với kế mẫu, để cả kinh thành bàn tán chuyện phụ thân các con chẳng bảo vệ nổi con ruột, còn phải gửi về ngoại tổ nuôi dưỡng?”

Sắc mặt Lương Tịnh Du hơi thay đổi.

Môi mấp máy, nhưng không nói được lời nào.

“Các con là đích t.ử đích nữ của phủ Lương Quốc công, ở trong phủ là chủ tử. Còn về nhà ngoại, dù ngoài mặt khách khí, thì chung quy vẫn chỉ là khách, là người ngoài.”

“Phụ thân các con vẫn mạnh khỏe, làm đến Quốc công ở hàng nhất phẩm, thế mà các con lại định sang nhà ngoại ở lâu dài — thiên hạ sẽ bàn ra tán vào thế nào?”

“Là phủ Quốc công nuôi không nổi các con, hay là phụ thân các con bạc tình bạc nghĩa?”

Lời ta nói thẳng thắn, không chút vòng vo.

Vẻ hớn hở trên mặt hai đứa trẻ dần tan biến, thay vào đó là ánh mắt lưỡng lự.

Ta quay sang phân phó cho ma ma:

“Đưa công t.ử và tiểu thư về phòng, tiếp tục viết lại bài.”

Lần này, chúng không còn phản đối kịch liệt, chỉ chán nản lặng lẽ bước đi.

Ta chỉnh lại tay áo, chậm rãi bước đến tiền sảnh.

Quản gia phủ Thừa Ân hầu đã chờ đến sốt ruột.

Thấy ta đến, chỉ gượng gạo hành lễ lấy lệ:

“Ôn phu nhân, xe ngựa của lão phu nhân đã đợi lâu ngoài cửa, xin hãy nhanh chóng để biểu thiếu gia và biểu tiểu thư khởi hành.”

Ta đi thẳng tới chủ vị ngồi xuống, không mời hắn ngồi.

“Quản gia tới không đúng lúc rồi.”

“Tịnh Du và Nguyệt Nghi đang đóng cửa kiểm điểm, chỉ sợ không tiện theo ngươi rời phủ.”

Sắc mặt quản gia lập tức sầm xuống.

“Đóng cửa kiểm điểm? Không rõ biểu thiếu gia và biểu tiểu thư phạm lỗi gì?”

“Cho dù có lỗi, cũng nên để lão phu nhân dạy bảo mới phải.”

“Lời này của quản gia — e là có phần sai rồi.” Ta ngắt lời hắn.

“Chúng là con cái của phủ Lương Quốc công, mang họ Lương, dĩ nhiên phải do phụ thân và mẫu thân chúng quản giáo.”

“Thừa Ân hầu phu nhân là ngoại tổ mẫu của chúng, lòng quan tâm của bà, ta thay bọn trẻ xin nhận. Nhưng nếu tự ý vượt quá bổn phận, can thiệp vào việc trong phủ Quốc công, vậy thì… e rằng không hợp quy củ đâu.”

“Việc này sao có thể gọi là can thiệp? Lão phu nhân chỉ là có một tấm lòng thương yêu…”

“Thương yêu?” Ta khẽ cười, dựa người vào lưng ghế, giọng lãnh đạm.

“Nếu thật sự nghĩ cho bọn trẻ, thì nên khuyên chúng kính trọng phụ thân, tuân theo gia quy.”

“Chứ không phải nhân lúc chúng bị khiển trách, liền lập tức đến đón đi.”

“Chuyện này nếu truyền ra ngoài, người hiểu chuyện thì nói là ngoại tổ mẫu thương cháu — còn người không hiểu, lại tưởng phủ Thừa Ân hầu có bất mãn gì với Quốc công gia, cố tình giật dây hai đứa trẻ phản nghịch đấy!”

Sắc mặt quản gia lập tức biến đổi:

“Ôn phu nhân! Sao người có thể vu oan như vậy!”

“Có phải vu oan hay không — trong lòng ngươi và ta đều rõ.”

Ta đứng dậy, giọng lạnh hẳn đi.

“Về nói lại với Hầu phu nhân: bọn trẻ ở phủ Quốc công vẫn khỏe mạnh, không cần bà ấy phải bận tâm.”

“Nếu muốn gặp, cứ theo quy củ mà gửi thiệp hẹn.”

“Còn chuyện đón sang ở tạm…”

“Chỉ cần ta còn là chủ mẫu của phủ này — thì đừng mơ có ngày đó!”

Ta nhìn thẳng hắn, từng chữ rõ ràng:

“Tiễn khách!”

“Nếu có kẻ nào nữa dám không thông báo, tự ý tiếp cận công t.ử hay tiểu thư —”

“Thì cứ xem như là bọn bắt cóc — đ.á.n.h gãy chân, giao cho quan phủ xử lý!”

Toàn bộ hạ nhân trong sảnh đồng thanh đáp:

“Vâng, phu nhân!”

Sắc mặt quản gia xám xịt như tro tàn.

Bị ta nói dồn đến cứng họng, không phản bác được câu nào, đành hậm hực rời đi.

Giải quyết xong trận gió lớn này, ta quay về nội viện.

Không biết từ lúc nào, Lương Hành đã đứng bên cửa sổ, hai tay chắp sau lưng.

“Nàng thật đúng là mạnh tay quyết đoán.”

Ta hành lễ, đáp:

“Quốc công gia đã giao việc trong phủ cho thiếp, thiếp không dám làm qua loa.”

“Có vài quy củ, lập sớm vẫn hơn lập muộn.”

Hắn quay người lại, ánh mắt rơi lên mặt ta.

Hồi lâu, mới chậm rãi nói:

“Phía phủ Thừa Ân hầu… chỉ e sẽ không chịu dễ dàng bỏ qua.”

“Thiếp thân hiểu.”

Ta đối diện ánh mắt hắn, không hề tránh né.

“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Chỉ cần Quốc công gia tin thiếp — cửa phủ này, thiếp thân giữ được.”

Lương Hành chăm chú nhìn ta, trong đáy mắt… tựa như có điều gì đó, khẽ khàng d.a.o động.

Thừa Ân hầu phu nhân vẫn chưa chịu buông tay.

Trong một thời gian, ngày nào cũng phái người tới hỏi han, cách vài bữa lại gửi đến các loại trân bảo quý lạ, chỉ sợ thiên hạ không biết bà ta đang nhớ thương hai đứa cháu ngoại thế nào.

Chiều hôm ấy, ta đang xem sổ sách trong phòng, thì Kim Hạ mặt mày tái nhợt vén rèm bước vào.

“Phu nhân… hộp mực vẽ mày mà hoàng thượng ban cho — bị đ.á.n.h tráo rồi!”

Ánh mắt ta trầm xuống, lập tức đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm.

Chỉ thấy chiếc hộp mực vẽ tinh xảo đang mở nắp.

Bên trong vốn nên là chất liệu vẽ mày màu xanh đen quý hiếm, giờ lại biến thành một đống đặc quánh bốc mùi tanh hôi quái dị.

Trong đó còn lẫn cả tàn xác của loại côn trùng nào đó, trông vô cùng kinh tởm.

Kim Hạ gần như sắp khóc.

“Nô tỳ vừa định dọn dẹp bàn phấn cho phu nhân, vừa mở ra đã thấy như thế…”

“Nhìn qua thì giống như dùng cóc giã nát trộn với thứ dơ bẩn nào đó mà thành!”

Các nha hoàn hầu hạ trong phòng đều hoảng hốt đến không dám thở mạnh.

Ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhìn chằm chằm hộp mực đã bị hủy hoại kia, nhàn nhạt nói:

“Đi tra. Hai ngày gần đây, những ai đã từng vào phòng này.”

Chẳng bao lâu, Kim Hạ trở lại bẩm báo.

“Phu nhân, lúc chiều tiểu nha hoàn Tiểu Tước của tiểu thư có lén lút rình mò bên ngoài viện của chúng ta.”

“Sau đó, Lý ma ma bên công t.ử cũng lấy cớ mang hoa văn mới đến, có vào phòng một lần.”

Bình Luận (0)
Comment