Hành Trình Trở Thành Kế Mẫu Của Ôn Linh

Chương 5

Ta liền hiểu rõ.

Phủ Thừa Ân hầu không thể trực tiếp nhúng tay, liền sai khiến hai đứa trẻ, giở thủ đoạn hạ cấp như vậy để khiến ta khó chịu.

“Đi gọi công tử, tiểu thư, cả Tiểu Tước và Lý ma ma — dẫn hết đến chính đường.”

Trong chính đường, bầu không khí nặng nề đến ngột ngạt.

Tiểu Tước quỳ dưới đất, run như cầy sấy.

Còn Lý ma ma thì đứng thẳng lưng, trên mặt thậm chí mang theo vài phần ngạo mạn.

Hai đứa trẻ cũng bị dẫn vào.

Trong ánh mắt còn lộ ra vẻ thích thú, như đang chờ xem một màn kịch hay.

Ta không vòng vo, nhìn thẳng vào Tiểu Tước đang quỳ dưới đất.

“Nói — là ai sai ngươi làm?”

Tiểu Tước chỉ không ngừng dập đầu, nước mắt nước mũi giàn giụa, nhưng lại c.ắ.n răng không chịu hé một lời.

Lý ma ma thấy thế liền bước lên một bước, giọng lấp lửng mỉa mai:

“Phu nhân hà tất phải ép hỏi một tiểu nha đầu như vậy?”

“Khi tiên phu nhân còn sống, chưa từng vì chút việc vặt mà dấy động đến mức thẩm vấn hạ nhân thế này.”

Ta chậm rãi đứng dậy, bước tới trước mặt bà ta.

“Ồ? Ngươi đang dạy ta cách quản lý phủ này sao?”

“Vương ma ma vừa mới bị đưa ra trang viên bên ngoài, ngươi liền lập tức nhảy ra gây sóng gió.”

“Xem ra — ngươi cũng nóng lòng muốn theo bà ta làm bạn rồi?”

Sắc mặt Lý ma ma khẽ biến, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Lão thân đã hầu hạ trong phủ hơn mười năm, ngay cả khi tiên phu nhân còn sống thì đối với lão thân cũng có ba phần kính trọng.”

“Giờ hộp đồ trang điểm bị người khác làm bẩn, lẽ ra nên điều tra người thân cận trước. Gọi lão thân cùng Tiểu Tước đến — phu nhân đây là cố tình muốn chúng ta chịu tội thay sao?”

Ta nhìn bà ta khí thế bức người, đột nhiên khẽ bật cười.

“Là ai nói với ngươi, hộp đồ trang điểm của ta bị làm bẩn?”

Một câu vừa dứt, sắc mặt Lý ma ma lập tức thay đổi.

Bởi từ đầu đến cuối — ta chưa từng hé môi nhắc đến chuyện hộp mực vẽ mày bị hủy.

Ta quay sang nhìn hai đứa trẻ, nét mặt cũng đã tái mét.

Không còn giữ thể diện nữa, ta lạnh giọng quát thẳng:

“Hai đứa ngu ngốc, bị người ta sai khiến mà còn tưởng mình cao tay!”

“Việc hôm nay mà truyền ra ngoài, thiên hạ chỉ nói phủ Quốc công có một đôi đích t.ử đích nữ tâm địa độc ác, không dạy nổi!”

“Thể diện của phụ thân các ngươi, danh tiếng của phủ Quốc công — đều bị các ngươi vứt sạch!”

Hai đứa trẻ bị ta quát thẳng vào mặt, cả người run lên, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu.

Thấy tình thế bất lợi, Lý ma ma liền liều mạng, gào toáng lên:

“Phu nhân đừng ngậm m.á.u phun người! Không có bằng chứng, sao có thể vu oan cho lão thân như vậy!”

“Tiên phu nhân ơi, người mở mắt ra mà xem! Người mới đi chưa bao lâu, đã có người không dung nổi cốt nhục mà người để lại, còn muốn đ.á.n.h g.i.ế.c cả bọn nô tài già như chúng ta!”

Mặc kệ bà ta khóc lóc gào thét, ta trực tiếp quát lạnh:

“Lý ma ma phản chủ vong ân, mưu hại chủ mẫu — đ.á.n.h năm mươi trượng, cắt hết tiền tiêu hằng tháng.”

“Cùng toàn bộ người nhà, đưa tới trang trại phương Bắc, vĩnh viễn không được quay lại kinh thành!”

Thấy Lý ma ma còn định tru tréo tiếp, ta lạnh lùng nói thêm:

“Nếu còn rống lên thêm một câu, ta sẽ bắt đứa cháu trai sáu tuổi của ngươi chịu phạt thay!”

“Còn về Tiểu Tước,” — ta quay sang nhìn Lương Nguyệt Nghi mặt mày tái mét.

“Giúp kẻ xấu làm điều ác, giấu giếm không khai — đ.á.n.h hai mươi trượng, đem bán cả nhà nàng ta ngay lập tức!”

Tiểu Tước run lẩy bẩy, cuối cùng bật khóc nức nở, quỳ bò tới ôm lấy chân Lương Nguyệt Nghi:

“Tiểu thư, cứu nô tỳ với! Nô tỳ chỉ làm theo lời Lý ma ma thôi!”

“Nô tỳ hầu hạ người từ nhỏ đến lớn, nếu không có nô tỳ, còn ai phục vụ người hết lòng như vậy nữa…”

Trên mặt Lương Nguyệt Nghi thoáng qua vẻ không đành lòng, vài lần muốn mở miệng cầu xin, nhưng đều bị ánh mắt nghiêm khắc lạnh lẽo của ta chặn lại.

“Càn rỡ! Là nô tỳ mà không biết khuyên ngăn chủ tử, lại dám công khai uy h.i.ế.p —”

“Chờ đ.á.n.h xong trượng thì đưa lên quan phủ, để thanh thiên đại lão gia xử lý! Dẫn đi!”

Tiếng khóc lóc gọi cha gọi mẹ vang dội không dứt, hai kẻ kia bị kéo ra khỏi chính đường.

Bọn quản sự còn lại trong sảnh ai nấy đều im như thóc, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi và kính nể.

Ta quét mắt nhìn lướt qua, giọng lạnh như băng:

“Tất cả nghe cho rõ — hậu viện phủ Quốc công này, nay do ta – Ôn Linh, làm chủ!”

“Kẻ nào còn dám ăn cây táo rào cây sung, xúi giục chủ t.ử làm loạn — kết cục của Lý ma ma và Tiểu Tước chính là tấm gương!”

Tất cả hạ nhân lập tức quỳ rạp xuống đất, đồng thanh đáp:

“Chúng nô tài tuân lệnh phu nhân!”

Cuối cùng, ta đưa mắt nhìn về phía hai đứa trẻ đang run rẩy:

“Còn các ngươi — cấm túc hai tháng, 《Lễ Ký》 và 《Hiếu Kinh》 mỗi thứ chép ba trăm lượt!”

“Bao giờ chép xong, mới được ra ngoài! Nếu còn tái phạm — không chỉ là chép sách là xong chuyện đâu! Dẫn đi!”

Lương Tịnh Du gào lên:

“Ngươi là nữ nhân độc ác! Phụ thân cưới ngươi đúng là mù mắt!”

“Vậy thì bốn trăm lượt.”

“Ta sẽ không cúi đầu đâu! Đừng hòng ép ta khuất phục!”

“Năm trăm lượt!”

Lương Tịnh Du tức đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng, còn định mở miệng mắng tiếp — nhưng bị muội muội nó âm thầm kéo tay áo nhắc nhở.

Cuối cùng, nó đành c.ắ.n răng nín lại.

Ta mặt không biểu cảm: “Năm trăm lượt.”

“Ngươi… ngươi! Đồ độc phụ! Lần này ta còn chưa mở miệng mà!”

Ta mỉm cười nhìn nó, giọng nhẹ nhàng mà lạnh lẽo:

“Dẫn công t.ử và tiểu thư đi. Cơm nước không cấm.”

“Chép xong thì được ra khỏi viện. Nếu chưa xong thì… đừng hòng.”

Xử lý xong mọi chuyện, ta trở lại nội viện.

Vừa ngồi xuống xoa nhẹ ấn đường, Kim Hạ đã thấp giọng bẩm báo:

“Phu nhân, lúc nãy Quốc công gia có đứng ngoài hành lang một lát.”

Động tác của ta hơi khựng lại, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Ừ.”

Tốt lắm.

Hắn nghe thấy, nhìn thấy, nhưng không hề can thiệp.

Chỉ một hành động, đã đủ cho thấy thái độ của hắn.

Bình Luận (0)
Comment