Hành Trình Trở Thành Kế Mẫu Của Ôn Linh

Chương 8

Lão phu nhân tức khắc mặt mày trắng bệch, ngón tay chỉ thẳng vào ta mà run bần bật.

“Tiện… tiện phụ! Ngươi dám ngậm m.á.u phun người!”

“Ta có nói bừa hay không, trong lòng lão phu nhân tự biết rõ.”

Bà ta chỉ tay về phía ta, há miệng hồi lâu mà không thốt nên lời.

Chỉ sợ ta lại nói thêm điều gì đập thẳng vào mặt, khiến phủ Thừa Ân hầu mất sạch thể diện.

Bà đành nắm lấy tay áo hai đứa trẻ, nôn nóng nói lớn:

“Tịnh Du, Nguyệt Nghi! Các con nói đi, có muốn về ở với ngoại tổ mẫu không?”

“Nhà ngoại tổ mẫu có rất nhiều thứ vui! Chỉ cần các con tới, cái gì bà cũng cho!”

Tất cả ánh mắt trong sảnh lập tức dồn về phía hai đứa trẻ.

Tịnh Du càng lộ vẻ do dự, lão phu nhân lại càng mất kiểm soát.

Bà bóp tay chúng đến mức đau điếng.

“Nói đi! Mau nói!”

Nguyệt Nghi sợ đến suýt khóc thành tiếng.

Tịnh Du bỗng hất tay Từ thị ra, chắn trước muội muội, kiên quyết nói:

“Thưa ngoại tổ mẫu, bọn con ở nhà mình rất tốt. Không cần người phải lo.”

Nguyệt Nghi rúc sau lưng ca ca, khẽ khàng tiếp lời:

“Con… con muốn theo phụ thân và mẫu thân về nhà.”

Từ thị nhìn cảnh ấy, như thể bị sét đ.á.n.h giữa trời quang.

Thân thể loạng choạng lùi lại một bước, sắc mặt mất hết huyết sắc, chỉ còn lại sự kinh hãi và tủi nhục.

Bà ta lẩm bẩm như người mất hồn:

“Phản rồi… hai đứa tiểu nghiệt chủng này phản hết rồi trời ơi…”

Ta chẳng buồn nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách kia nữa.

Chỉ khẽ liếc mắt nhìn Lương Hành, rồi cúi mình thi lễ:

“Lão phu nhân, lễ mừng thọ đã dâng, chúng ta không tiện quấy rầy lâu, xin cáo từ.”

Ngay khi ta vừa xoay người định rời đi, lão phu nhân như cuối cùng cũng phản ứng lại được, lập tức gào khóc t.h.ả.m thiết:

“Con ơi! Con xem nữ nhân con cưới về là hạng người gì đây!”

“Nó muốn ép c.h.ế.t Hầu phủ ta! Nó muốn chia rẽ m.á.u mủ chúng ta!”

Tiếng khóc lớn như xé họng, khiến các khách khứa trong sảnh đều quay đầu nhìn về phía này.

Đúng lúc ấy — Thế t.ử phủ Thừa Ân hầu, Triệu Kiềm, liền đỡ lấy thân hình run rẩy của lão phu nhân, hung hăng trừng mắt nhìn về phía ta:

“Các người cũng ức h.i.ế.p người khác quá rồi đấy!”

“Tổ mẫu ta một lòng thương cháu, các người cần gì phải ép người quá đáng như vậy!”

Hắn định dùng đạo lý hiếu thuận và thân phận để chèn ép, muốn biến chúng ta thành kẻ bất nghĩa.

Ta dừng bước, chậm rãi xoay người lại.

Trên mặt không hề có vẻ tức giận, ngược lại còn nở một nụ cười nhàn nhạt:

“Lời của công tử, vừa khéo lại nhắc thiếp thân một chuyện.”

“Nghe nói tháng trước công t.ử từng ném năm nghìn lượng vào Thuỷ Tiên Lâu, chỉ để đổi lấy một nụ cười của Tấn hoa khôi.”

“Đầu năm nay lại vì nợ bạc trong sòng bài mà bị tiệm cầm đồ kiện lên Kinh Triệu phủ.”

“Cũng may khi ấy là nhờ Quốc công nhà ta nhờ cố nhân ra mặt, mới miễn cưỡng đè ép được chuyện xuống.”

Mỗi lời ta thốt ra, sắc mặt Triệu Kiềm lại trắng thêm một phần.

“Thiếp thật không khỏi tò mò — nếu để hai đứa trẻ đến quý phủ sống thật…”

“Công t.ử định để chúng tận mắt học cách ném tiền như rác để lấy lòng kỹ nữ sao?”

“Hay là muốn để chúng từ nhỏ đã quen với cảnh chủ nợ đến tận cửa gào thét đòi bạc?”

“Ngươi… ngươi ngậm m.á.u phun người! Nói năng bừa bãi!”

Hắn tức đến mức mặt đỏ tía tai, gân xanh nổi đầy trán.

Ai trong kinh thành chẳng biết Thế t.ử phủ Thừa Ân hầu — Triệu Kiềm — là hạng ăn chơi trác táng, chẳng biết trời cao đất dày.

Chẳng qua là nể mặt Hầu gia một chút, không muốn vạch trần chuyện xấu chốn đông người mà thôi.

Ta quay sang đám khách mời đang lộ rõ đủ loại sắc mặt khác nhau, cất giọng vang dội:

“Đúng sai phải trái — mọi người tự có phân định trong lòng.”

“Ta vốn chỉ đến phủ Thừa Ân hầu để chúc thọ lão phu nhân.”

“Chỉ tiếc thay, phủ quý phủ lại từng bước bức ép — lúc thì lấy tiền của ra dụ dỗ, lúc thì lấy nước mắt làm vũ khí, giờ lại còn trắng đen đảo lộn, vu vạ cho phu thê chúng ta là kẻ bất nhân, không dung m.á.u mủ thân tình.”

“Đã như vậy, quý phủ rõ ràng không hoan nghênh — thậm chí còn cố tình bôi nhọ. Vậy thì ta cùng Quốc công gia, xin phép cáo từ!”

Lương Hành siết c.h.ặ.t t.a.y ta, cùng ta sóng vai mà đi, không hề do dự quay đầu.

Lần này, hai thân ảnh nhỏ bé kia cũng chẳng lưỡng lự nửa bước — Một trái một phải, theo sát bên cạnh chúng ta.

Ánh nắng trải dài trên đất, rọi lên bóng của bốn người.

Kéo dài — rồi dung hòa thành một.

Kể từ ngày trở về từ phủ Thừa Ân hầu, những ngày sau đó… giống như dòng nước băng đầu xuân sau một mùa đông khắc nghiệt.

Bề ngoài vẫn lạnh lẽo, nhưng dưới đáy đã bắt đầu tan chảy.

Hai đứa trẻ không còn ngang nhiên chống đối, nhưng cũng chưa chịu dễ dàng mềm lòng.

Mỗi lần thỉnh an, đều hành lễ đúng quy củ, hỏi gì đáp nấy, không dư một lời.

Lúc dùng bữa, chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn cơm, tuyệt đối không gắp món nào gần về phía ta.

Có lần ta giám sát Tịnh Du học bài, hiếm thấy Lương Hành đứng lại một hồi.

Khi ta chỉ ra một điển cố dùng sai trong bài viết, Tịnh Du theo thói quen hếch miệng, nhưng không như trước kia — không còn phản bác ngay.

Lương Hành bỗng lên tiếng:

“Mẫu thân dạy bảo, phải nghe cho kỹ.”

Tịnh Du đáp rất nhỏ:

“Vâng, phụ thân.”

Lương Hành lại nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm:

“Vất vả cho nàng rồi.”

Câu nói ấy không giống những lời khách sáo trước kia.

Lại khiến lòng ta âm thầm ấm lại.

Ta khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Xuân qua đông đến, lại thêm một năm trôi qua.

Trong suốt năm ấy, ta chưa từng lơi lỏng.

Chuyện ăn mặc, ở, đi lại của hai đứa trẻ, ta đều đích thân quan tâm.

Tịnh Du sợ lạnh, ta tìm bằng được bộ lông hồ tuyết từ biên cảnh, tự tay may đệm đầu gối và túi giữ nhiệt cho nó.

Nguyệt Nghi yêu cái đẹp, ta nhờ thương đoàn từ Nam Hải mang về loại ngọc trai hồng hiếm có.

Từng viên đều do ta tự tay chọn lựa, rồi nhờ thợ giỏi nhất gắn thành một bộ trang sức tinh xảo, đích thân tặng trong ngày sinh thần của nó.

Hai đứa chỉ lí nhí cảm ơn, xoay người đi rồi lại vụng trộm đeo lên.

 
Bình Luận (0)
Comment