Chương 100: Tiểu lão đệ khiến cho người cảm động (2)
“Ta hi vọng Trường Sinh ca, bình an, không xảy ra chuyện gì.”
Sau khi nói xong thì hắn trực tiếp đẩy cửa rời đi.
Trở lại hậu đường, hắn nhìn thấy Diêu Thiếu Ti đang ngồi thẳng ở trên ngưỡng cửa hút thuốc.
Ánh mắt Diêu Thiếu Ti cay độc, liếc mắt một cái đã nhìn thấy trên cổ Tiền Tiểu Cửu rỗng tuếch, tức giận nói: “Lại đưa ra ngoài?”
“Đây đã là lần thứ mấy?”
“Tam tỷ của ngươi mà biết ngươi sắp xếp nàng như thế thì không phải một tháng ngươi sẽ không rời khỏi giường.”
Tiền Tiểu Cửu cười lạnh lùng, châm chọc mở miệng nói: “Nàng sẽ đánh ta?”
“Lần này ta còn chưa tính sổ với nàng đâu, đại hội Tài Thần cố tình nắm chắc chi tiêu, đánh yểm trợ cho Diệp Vô Diện.”
“Chuyện này còn chưa xong đâu?”
“Lần này lại ra chuyện của Trần tiền bối, nhất định phải để nàng nhảy vào Thần Đô, ta thấy nàng đã có dự mưu từ lâu.”
“Chẳng qua ta chỉ là đưa sợi dây chuyền bạc, cũng không nhất định sẽ dùng được.”
“Nàng đã biết đủ đi.”
Diêu Thiếu Ti lắc lắc đầu, buồn cười nhìn vẻ mặt Tiền Tiểu Cửu, biết rõ đây là cố giả vờ mạnh mẽ, nếu Tiền Tiểu Tam tới, sợ là đã bị dọa thành bảo bảo ngoan rồi.
“Thế hệ Tài Thần Các này, các ngươi một người so một người đều là con khỉ tinh, một dợi dây xích bạc chẳng ra gì cũng để cho ngươi chơi được.”
“Ngươi cũng không sợ bị bại lộ?”
“Lòng dạ Đậu Trường Sinh nhỏ mọn, ban ân không thành sẽ bị ghi hận?”
Tiền Tiểu Cửu hiện ra sắc mặt kỳ quái, nghi ngờ nhìn về phía Diêu Thiếu Ti nói: “Bại lộ?”
“Lúc nào ta đã nói Tam tỷ chỉ có một tình nhân?”
“Tung lưới rộng rãi sẽ thu được nhiều cá hơn, chọn ưu tú mà đi theo.”
“Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Triệu phủ ở Thanh Long phường.
Đậu Trường Sinh ngồi ngay ngắn dưới một cây đại thụ tươi tốt trong hậu viện.
Đại thụ bốn mùa đều xuân, lá cây xanh biếc như ngọc thạch, ngập tràn sức sống, ngồi ngay ngắn dưới tán cây đại thụ, lại có hương thơm nhàn nhạt xông vào mũi, khiến cho tâm trạng người ta vui vẻ thoải mái, tinh thần sảng khoái.
Đây không phải loại cây bình thường mà là một cây linh căn.
Đây là cây Quyền Quả, trái cây giống như bàn tay đang nắm chặt nên mới có cái tên này.
Ba năm nở hoa, ba năm kết quả, ba năm chín muồi, tổng cộng chín năm mới hái được quả chín.
Dược hiệu Quyền Quả bất phàm, giãn gân giãn cốt, rèn luyện màng da, chuyên dùng cho võ đạo Trúc Cơ, giá cả trên thị trường cũng không thấp, nếu thoa lên da có thể bảo trì độ tươi tắn của da thịt, mịn màng sáng bóng, có tác dụng làm đẹp trắng da.
Vì lẽ đó khiến giá trị của nó tăng lên gấp bội, không còn chỉ dùng cho võ đạo Trúc Cơ nữa.
Trong phủ đệ trồng không ít, thứ người thường khó gặp, hiện giờ đều giắt trên cây, đang phất phơ theo ngọn gió Tây Bắc, không ngừng đong đưa, truyền đến âm thanh sàn sạt.
Một tay cầm nửa Quả Quyền, khẽ lau chùi phần thịt quả trên gò má, Đậu Trường Sinh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, màu sắc của chiếc nhẫn không đồng nhất, như một khối đá quý chứa đầy tạp chất.
Một chiếc nhẫn ngọc chứa tạp chất cũng không đáng tiền.
Nhưng bề mặt nhẵn lại không có bất kỳ vết xước nào, ngược lại vô cùng bóng loáng, hiển nhiên là thường xuyên được vuốt ve nên hình thành độ bóng nhất định.
Thứ này tuy bề ngoài không đẹp nhưng lại là vật giá trị liên thành.
Đây là nhẫn không gian trong truyền thuyết của kiếp trước.
Kiếp này võ đạo xưng hùng, kẻ mạnh giống như Thần Ma, không khác gì thần tiên cả.
Đủ loại thần thông, dị thuật, ùn ùn không dứt.
Tuy cũng có bảo vật trữ đồ nhưng mỗi một món đều rất quý giá.
Dù chiếc nhẫn trữ vật trong tay này của hắn, bề ngoài không đẹp, phẩm chất không cao nhưng giá trị vẫn liên thành như cũ.
Nhẫn trữ vật không gian không phải quá lớn, khoảng chừng bằng một căn phòng vệ sinh nhỏ của kiếp trước, trông thì không lớn nhưng nếu chỉ với mục đích cất giữ đồ thì nơi đây đã thật không nhỏ.
Trịnh gia vẫn cho Đậu Trường Sinh chút bất ngờ, ánh mắt hắn nhìn về phía nhẫn trữ vật, giống như nhìn thấu lớp lớp sương mù, cuối cùng tầm mắt dừng lại không gian không gian trữ vật được bày biện chỉnh tề.
Đồ bên trong không quá nhiều, khế đất chồng chất lên nhau, Đậu Trường Sinh lấy chúng ra tùy tiện quan sát.
Trịnh gia đã gia nhập Lục Phiến Môn vào thời đại trước, cho đến ngày nay đã có lịch sử lâu dài, cứ việc không xuất hiện Tông Sư nhưng võ giả trung tam phẩm lại không dứt, tới nay tích lũy được một ít tài sản, thật sự bắt đầu phất nhanh là vào 50 năm trở lại đây.
Là Trần Vương sau khi đẩy Lục Phiến Môn về Đại Chu Lục Tư, vì Trịnh gia cũng là người của Lục Phiến Môn nên mới bắt đầu thượng vị nhanh chóng, sau đó tích lũy không ít tài phú.
Khế đất này không chỉ đề cập đến Chu Tước phường mà còn có những nơi khác trong Thần Đô, tổng cộng có năm cửa hàng, toàn bộ đều được cho thuê, còn lại bất động sản ít hơn một tẹo, chỉ có hai chỗ.