Cách đây không lâu có bao nhiêu thứ phải nghĩ, có bao nhiêu thứ phải lo lắng, giờ phút này thì có bấy nhiêu mừng rỡ.
Khi Thế tử Càn Hầu hoàn toàn buông tha Thanh Long chi linh, chỉ có Huyền Vũ chi linh phòng ngự, đó là lúc báo hiệu lực lượng Tứ Tượng Nguyên Linh Trận tiêu hao nghiêm trọng, không ít lực lượng đều lãng phí hết, gần như không kiên trì được bao lâu, hai bên so đấu bền bỉ thời gian dài, phản quân tiêu hao nghiêm trọng hơn so với mình.
Tạo thành loại kết quả này, không phải là do Thế tử Càn Hầu ngu xuẩn, bắt đầu tự tìm đường chết mà là Thế tử Càn Hầu không có lựa chọn nào khác.
Sau khi bị mất một chiêu hư không, mất đi quyền chủ động, nơi xảy ra vụ nổ lớn lại chính là ở phía trên phản quân, Thanh Long chi linh xông tới va chạm với Chí Tôn Sâm La Đồ một lần nữa, đó là chuyện không có khả năng.
Đến lúc đó kết quả đương nhiên phản quân bị dư âm nổ tung phá hủy, phải chết bảy tám phần, Tứ Tượng Nguyên Linh Trận mất đi rất nhiều đạo binh, uy lực sẽ giảm mạnh trên diện rộng, đây là một con đường chết.
Cho nên Thế tử Càn Hầu không có lựa chọn, nhất định phải có Huyền Vũ chi linh chống lại công kích của quan quân.
Một bên lập tức tử vong, một bên chết từ từ, đương nhiên sẽ chọn cái phía sau rồi.
Ầm ầm, ầm !
Âm thanh oanh kích liên tục không dứt bên tai.
Sắc mặt các vị chư hầu đều trắng bệch, hiện giờ tiêu hao đã vô cùng nghiêm trọng, bọn họ chính là chủ lực cống hiến lực lượng hiện giờ, đạo binh không bền bỉ bằng bọn họ, không ít người đã bắt đầu luân phiên nhau nghỉ ngơi.
Trạng thái của các vị chư hầu không tốt, nhưng tinh thần của bọn họ lại rất tốt.
Tinh thần bọn họ vô cùng phấn chấn, nhìn Huyền Vũ chi linh ở phía xa, nhìn Huyền Vũ khổng lồ đã tàn khuyết, nhất là mai rùa phòng ngự mạnh nhất đã xuất hiện khe nứt cực to lớn, khoảng cách hoàn toàn nghiền nát đã không còn xa.
Khi Huyền Vũ chi linh bị nghiền nát, điều này cũng báo hiệu bọn họ đạt được thắng lợi cuối cùng, loại tình huống này ai mà không mừng rỡ.
Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm!
Vụ nổ lại tiếp tục.
Răng rắc.
Trong tiếng nổ vang, một âm thanh này vẫn bị Đậu Trường Sinh nghe được.
Không riêng gì Đậu Trường Sinh, các chư hầu khác cũng như thế, từng ánh mắt bắt đầu nhìn về phía Huyền Vũ chi linh.
Mai rùa của Huyền Vũ chi linh hoàn toàn vỡ vụn, một tiếng gào thét vang lên, Huyền Vũ chi linh giống như bong bóng, trong nháy mắt iền đã biến mất không thấy, mà uy thế của Chí Tôn Sâm La Đồ không giảm xông về phía phản quân.
Giống như dòng nước lũ bao phủ hết thảy, một kích này đủ để xoá bỏ toàn bộ phản quân khỏi thế gian này, giết một cách sạch sẽ.
Nhưng không ai mở miệng, cũng không có ai ngăn cản, từng vị lạnh lùng nhìn chăm chú toàn bộ màn này.
Nếu không hoàn toàn giết chết phản quân, không ai yên tâm được.
Khi Chí Tôn Sâm La Đồ sắp hạ xuống, một luồng hào quang chợt bộc phát, hào quang màu xanh giống như một cây trường thương đâm thủng bầu trời.
Một viên bảo châu bay lên, lại tạo ra bão táp, trong nháy mắt bao trùm cuốn không ít người muốn xông vào bầu trời, mục đích này vừa nhìn đã biết là muốn bỏ chạy.
Thoáng chốc từng ánh mắt đều nhìn về phía Đậu Trường Sinh, sư phụ thần bí nhẹ giọng nói: "Muốn ngăn cản không?”
Đậu Trường Sinh vừa định nói không cần.
Giờ phút này người khống chế Thanh Long Bảo Châu chính là Đức Trạch thượng tiên, đây chính là Thần Ma.
Bản thân mình lại không phải hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không có lựa chọn nào khác, nhất định phải động Thần Ma.
Nếu ra tay với Thần Ma, trêu chọc một kẻ địch lớn, vậy không phải là tên ngốc sao?
Nhưng lời nói trong miệng Đậu Trường Sinh lại thay đổi: "Tấn công Thanh Long Bảo Châu.”
"Nơi này là chiến trường chém giết sinh tử, không phải là chỗ để chơi, thích đến thì đến thích đi thì đi đâu."
Hào quang đâm thủng bầu trời.
Mưa gió đan xen, sấm sét ầm ầm dừng lại trong nháy mắt.
Chí Tôn Sâm La Đồ đen kịt như mực đứng ngang trên bầu trời, thế công không khỏi ngừng lại.
Lúc này trên đài cao, ánh mắt của từng vị chư hầu đều tập trung vào Đậu Trường Sinh, vị sư phụ thần bí cũng hơi nhíu mày lại, vừa mới nghe thấy Đậu Trường Sinh phát ngôn ngông cuồng, sợ là do mình nghe lầm đang muốn mở miệng hỏi một câu nhưng lời nói vừa đến miệng đã bị sư phụ thần bí mấp máy môi hai cái, cứng rắn nuốt lời muốn hỏi xuống.
Đây chính là Thần Ma đó?
Mình cẩn thận cả đời, đối mặt với Tư Mã Phương Nghị, Á Thánh Trương Thiên, đến bây giờ vẫn còn sống sót được.
Nhưng đối mặt với Thần Ma thì lại khác.
Trước đây Á Thánh chứng đạo, bản thân mình còn phải tới xin lỗi.
Điên rồ.
Thật sự điên rồ.
Giờ phút này sư phụ thần bí rốt cuộc cảm nhận được uy thế của đồ đệ nhà mình.
Cho dù sư phụ thần bí có cảnh giới võ đạo cao hơn Đậu Trường Sinh vài đại cảnh giới, nhưng giờ phút này lại giống như một tên võ giả hạ tam phẩm, thậm chí còn vâng vâng dạ dạ không dám lên tiếng.