Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1004 - Chương 1004. Có Mỗ Đậu Ta Có Trời, Đại Ca, Cứu Ta?

Chương 1004. Có mỗ Đậu ta có trời, đại ca, cứu ta? Chương 1004. Có mỗ Đậu ta có trời, đại ca, cứu ta?

Sư phụ thần bí đã như thế, các chư hầu khác cũng không khá hơn bao nhiêu, bọn họ đầu tiên là khiếp sợ, không dám tin rồi chuyển sang sợ hãi.

Xuống tay với vị Thế tử Càn Hầu đích truyền của Thần Ma này, bọn họ cũng không dám, nhưng Đậu Trường Sinh lại ra tay, bọn họ chỉ dám đứng ngoài quan sát, nhưng nếu bàng quang khi hắn ra tay với Thần Ma thì bọn hắn cũng không dám.

Nếu Thần Ma giết chết Đậu Trường Sinh xong còn cảm thấy không hài lòng, thì bọn họ đứng ngoài quan sát cũng như đang khiêu khích, lại giết chết bọn hắn cũng không phải chuyện lớn gì.

Một đám kinh hoàng e ngại, Phùng Hầu mở miệng nói đầu tiên: “Công gia, không thể.”

“Đây là Đức Trạch thượng tiên đó, không thể đắc tội.”

Phùng Hầu mở miệng giống như một tín hiệu, Lư Hầu theo sát nói tiếp: “Địa vị của Đức Trạch thượng tiên được tôn sùng, tuyệt đối không thể đắc tội.”

“Đây là Thần Ma, sao phàm tục có thể khiêu khích Thần Ma được, đây là tội chết đó.”

Đủ loại âm thanh ồn ào mới vừa vang lên lại bị Đậu Trường Sinh vung tay ngang ngược cắt đứt: “Câm miệng.”

“Làm nhanh lên.”

“Nếu không Thanh Long Bảo Châu sẽ rời đi.”

“Không phải chỉ là Đức Trạch thượng tiên thôi sao?”

“Xảy ra chuyện gì ta sẽ gánh chịu, không liên quan gì đến các ngươi.”

Đậu Trường Sinh dừng lại một chút rồi mới đằng đằng sát khí nói: “Nếu Thế tử Càn Hầu còn sống sót, trong lòng vị đích truyền Thần Ma này nhất định sẽ ghi hận các ngươi, vậy tương lai các ngươi có thể sống an ổn không? Không sợ tương lai Thế tử Càn Hầu võ đạo thành công xong sẽ giết cả nhà các ngươi sao?”

“Hiện giờ chỉ có đuổi tận giết tuyệt mới trừ được hậu hoạn.”

Một câu này đột nhiên nghe rất có đạo lý, không giết kẻ địch chẳng lẽ còn trông chờ vào việc kẻ địch có thể buông bỏ thù hận sao?

Nhưng nếu nghĩ sâu vào thì cũng biết rõ đây chỉ là nói nhảm.

Kẻ thù là đích truyền của Thần Ma, tương lai cũng sẽ là một vị võ đạo nhất phẩm, muốn chứng đạo quá khó, hi vọng cũng vô cùng xa vời.

Mà bọn họ liên hợp lại cũng coi như là một gã võ đạo nhất phẩm, là đích truyền của Thần Ma cũng không đủ nhìn.

Đại biểu cho một phần tư lực lượng của Thiên Ngoại Thiên, cho dù trời có sụp xuống cũng có người đỡ lấy, thù này hận này, muốn báo cũng phải tìm Đậu Trường Sinh.

Bọn họ cùng lắm cũng chỉ là đồng lõa, Thần Ma Ma lại coi trọng Thế tử Càn Hầu, cho nên chỉ có thể tìm Đậu Trường Sinh để trả thù, không thể giết hết cả nhà bọn hắn, dù sao thì Thần Ma cũng không thể bất chấp tất cả mọi thứ mà không kiêng kị gì.

Nhưng ra tay với Thần Ma thì lại khác, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, nó tương đương với việc khiêu khích trực tiếp với Thần Ma.

Hận thù này không thể hóa giải được, cho dù Đậu Trường Sinh đứng ở trên, nhưng Thần Ma muốn giết bọn họ thì cũng có lý có cứ.

Thần Ma không can dự vào chuyện phàm trần nhưng không có nghĩa là có thể để cho ngươi tùy ý khiêu khích.

Hai tình huống hoàn toàn khác nhau.

Nhìn lão sư phụ thần bí vâng vâng dạ dạ không dám mở miệng nói, các chư hầu khác thì sợ hãi bối rối, trong lòng Đậu Trường Sinh rất thỏa mãn, đúng vậy, kết quả này rất đúng.

Dù sao Đậu Trường Sinh cũng không muốn thực sự đấu với Thần Ma, đầu óc cũng không có bệnh, không phải kẻ ngu, cũng không phải trường hợp bị buộc bất đắc dĩ.

Chẳng qua Tự đại ca nhà mình có lệnh, không thể không nghe theo mà thôi.

Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, người sống dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Nơi này hiện ra tầm quan trọng của một thân chính khí, thanh liêm.

Hắn trơ mắt nhìn chư hầu thờ ơ, sư phụ thần bí lùi lại phía sau nửa bước, như là làm phông nền, cũng không dám lên tiếng.

Đậu Trường Sinh cố ý nhíu mày, gầm thét tức giận quát: “Đức Trạch thượng tiên là Thần Ma, nhưng cũng phải biết đúng biết sai.”

“Lần trước Thế tử Càn Hầu kia đã thất bại, lần này lại trở lại Đức Trạch Tiên Vực mời ra Thanh Long Bảo Châu, lập xuống Tứ Tượng Nguyên Linh Trận, vận dụng thủ đoạn hèn hạ này mà còn thua thảm thì chỉ có bị thiên hạ chê cười.”

“Nếu không có Thanh Long Bảo Châu, không có Tứ Tượng Nguyên Linh Trận thì Thế tử Càn Hầu cũng sẽ thất bại, nếu như đối phương được cứu đi ta cũng nhận, nhưng bây giờ thì quả quyết là không được.”

“Bây giờ Thế tử Càn Hầu có thể bình an rời đi thì tương lai cũng có đích truyền Thần Ma khác học theo, đến lúc đó cho dù Đậu Trường Sinh có làm bằng sắt cũng không đỡ được nhiều người thay phiên nhau ra trận như vậy.”

Đậu Trường Sinh lại dám chỉ trích Thần Ma?

Còn muốn xuống tay với Thần Ma?

Những lời này như một quả bom trực tiếp ném vào hồ nước, tạo nên sóng to gió lớn.

Mỗi một vị chư hầu nghe xong những lời này thì không khỏi lui về phía sau một bước, giống như gặp phải mãnh thú Hồng Hoang, có người còn lui lại bảy tám bước, dường như muốn phân rõ giới hạn với Đậu Trường Sinh, người sau thì tỏ vẻ như không nghe thấy gì, không biết Đậu Trường Sinh muốn làm gì, muốn lui người ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment