Bọn họ hoảng loạn sợ hãi.
Cho dù lợi ích có nhiều hơn nữa nhưng nếu bị diệt sạch toàn tộc thì cũng chẳng còn là gì.
Người ta là Thần Ma, nói giết ngươi là có thể giết được ngươi, còn có thể diệt cả tộc của ngươi.
Ánh mắt Đậu Trường Sinh di động đến nơi nào thì chỗ đó các vị chư hầu nhao nhao cúi đầu, ánh mắt chuyển qua chỗ khác, không có một vị nào dám nhìn thẳng vào Đậu Trường Sinh, cho dù là võ đạo nhất phẩm như lão sư phụ thần bí cũng thế.
Giờ khắc này Đậu Trường Sinh có uy như vậy đấy.
Đừng nói là chút người này, cho dù là phụ thần Nội các Đại Chu ở nơi này cũng không dám cao cao tại thượng mà phải cúi thấp chiếc đầu cao quý trước Đậu Trường Sinh.
Một kẻ điên không đáng sợ, dù sao tên này có phát điên cũng là người của hai thế giới với Thần Ma, cho dù không ngừng rước lấy họa thì có thể rước lấy bao nhiêu tai họa chứ?
Nhưng chân chính đáng sợ là kẻ điên lại có địa vị cao, có bản lĩnh cao, con mẹ nó còn là kẻ điên điên cuồng, loại này là có thể trêu chọc được đến cả Thần Ma.
Đậu Trường Sinh nhìn tư thái chật vật của đám chư hầu thì trong lòng rất hài lòng, nên là như vậy, Đức Trạch thượng tiên kia chính là Thần Ma.
Uy danh của Thần Ma được thiên cổ lưu truyền, cho dù ngươi là một tên vô danh tiểu tốt, nhưng chỉ cần trở thành Thần Ma, với tên tuổi của Thần Ma ra thì cũng có thể làm chấn động khắp nơi, khiến cho cường giả các nơi chủ động nịnh bợ.
Đây chính là uy thế của Thần Ma.
Mệnh lệnh của Tự Vô Mệnh không tốt để từ chối, nhưng tình huống hiện giờ cũng không phải do mình không cố gắng đâu?
Là do thủ hạ của tiểu đệ nhát gan, không dám từ chối chấp hành mệnh lệnh, cho nên cuối cùng mình không công kích được Thanh Long Bảo Châu, trách nhiệm này được đẩy đi sạch sẽ, dù sao thì những phát biểu mạnh mẽ này của mình, mọi người cũng nghe được thái độ bề ngoài.
Tuy trong lòng vui vẻ nhưng vẻ mặt bên ngoài của hắn lại không biểu hiện ra chút nào.
Sắc mặt Đậu Trường Sinh tái mét như bị các vị chư hầu chọc giận, vẻ mặt biến ảo sống động, ánh mắt không khỏi vụng trộm nhìn về bầu trời phía xa xa, muốn xem Thanh Long Bảo Châu đã rời đi được bao xa, có phải đã biến mất không thấy hay chưa?
Trong lòng Đậu Trường Sinh cũng có tính toán, trước trước sau sau mình nói không ít lời vô nghĩa như vậy, cho dù giọng điệu nhanh một chút, cộng thêm phản ứng của mọi người thì cũng phải hơn 10 nhịp hô hấp, thời gian này cũng không ngắn.
Lấy Đức Trạch thượng tiên chủ động kích hoạt Nguyên Linh Lạc Ấn trong Thanh Long Bảo Châu, dưới tình huống một vị Thần Ma đích thân ra tay thì đừng nói là hơn 10 nhịp hô hấp. Cho dù là một nhịp hô hấp thì Thanh Long Bảo Châu cũng đã cuốn lấy Thế tử Càn Hầu, sau đó bay vút lên trời rồi biến mất ở trên chiến trường, đây cũng là chuyện rất bình thường.
Giờ phút này chỉ cần có thể đảm bảo Thanh Long Bảo Châu có thể rời đi thật sự, nhưng khi liếc mắt nhìn một cái, trong lòng Đậu Trường Sinh lại lạnh đi một nửa.
Thanh Long Bảo Châu kia nào có bộc phát ra thần khí, giờ phút này nó còn ngả ngả nghiêng nghiêng ở trên bầu trời, cuốn lấy đám người Thế tử Càn Hầu thôi cũng đã cố hết sức, giống như con ngựa nhỏ kéo xe ngựa. Tốc độ không nhanh một chút nào, Đậu Trường Sinh còn thấy rõ được cả Thanh Long Bảo Châu.
Một viên bảo châu có màu trắng sữa, phía trên còn có hào quang màu xanh quấn quanh, mơ hồ có thể thấy trong đó là một con Thần Long màu xanh đang vờn quanh bảo châu không ngừng vờn quanh, Thần Long màu xanh tràn ngập hào quang, ra sức cuốn đám người Thế tử Càn Hầu, cố gắng vọt tới cuối chân trời.
Đậu Trường Sinh lập tức bắt đầu hô hào, nước bọt bay tứ tung, lại gào thét hô lên lần nữa: “Hôm nay Thế tử Càn Hầu không chết, ta sẽ chết ở chỗ này.”
“Có hắn không có ta, có ta không có hắn.”
“Thề giết tên tặc này.”
“...”
Miệng thì hô rung trời nhưng Đậu Trường Sinh lại không có bất kỳ hành động nào, chỉ trừng to mắt như sắp nứt nhìn chăm chú Thanh Long Bảo Châu mang theo Thế tử Càn Hầu dần dần nhỏ lại rời đi rồi hóa thành một điểm đen.
Đậu Trường Sinh an lòng, chuyện này xem như hoàn toàn qua đi.
Đại chiến thắng lợi, Càn quốc và Bẩm quốc sẽ trở thành chiến lợi phẩm, cướp đoạt tài phú của hai quốc gia này xong, lại cộng thêm Diệp quốc, đây chính là một nguồn tài phú khổng lồ.
Cao tông bệ hạ muốn tấn thăng Băng Phách Đao của mình trở thành Bán Thần Binh nhất phẩm, chuyện này bắt đầu không thơm nữa.
Lúc đầu vì nghèo nên Đậu Trường Sinh tương đối cảm kích, giờ phát hiện tài nguyên luyện chế một món Bán Thần Binh nhất phẩm cũng chỉ có vậy, cho dù mình không có cửa nhưng mà dùng tiền đập vào cũng sẽ ra cửa.
Đậu Trường Sinh tính sau khi trở về sẽ luyện chế một kiện áo giáp.