Áo giáp là loại phòng ngự Bán Thần Binh, so với Bán Thần Binh loại công kích cùng phẩm cấp thì tiêu hao tài nguyên nhiều hơn, đây là chuyện bình thường, áo giáp phải bao bọc toàn thân, mà vũ khí thì chỉ lớn như vậy, chắc chắn vũ khí sẽ tiêu hao ít tài nguyên hơn.
Cho nên đây cũng là nguyên nhân Bán Thần Binh đa số là vũ khí, ví dụ như đao, thương, kiếm, kích các loại.
Mà các loại Bán Thần Binh phòng ngự như áo giáp thì lại rất ít, hơn nữa loại áo giáp này cũng chia làm tam lục cửu đẳng, bao trùm toàn thân, bao lấy bộ vị mấu chốt, cũng có thêm không ít môn đạo, cho nên tự nhiên là bao trùm toàn thân tiêu hao nhiều tài nguyên, hiệu quả cũng là tốt nhất.
Đậu Trường Sinh đại khái tính một chút, một ít tài phú này sợ là không đủ, dù sao áo giáp của mình cũng phải bao trùm toàn thân, hơn nữa mũ chiến đấu cũng phải có mặt nạ, không thể để lại một góc chết nào, loại giáp này chỉ sợ là có khe hở.
Đậu Trường Sinh đang suy nghĩ, thu hoạch ở Càn quốc và Bẩm quốc có thể vượt qua mong đợi hay không, có thể giúp mình kiếm được tài nguyên để tạo áo giáp hay không?
Nhưng biến cố lại xảy ra, Chí Tôn Sâm La Đồ cứng ngắc kia đứng ngang trên bầu trời, ngang nhiên xông về phương xa, nhấc lên sóng khí vô biên, xé vỡ cả cương phong của Thiên Ngoại Thiên, loại kinh biến này dẫn đến thanh thế không nhỏ, lập tức cắt đứt sự trầm tư, khiến cho Đậu Trường Sinh không khỏi nhìn về phía bầu trời.
Vừa nhìn đã thấy Chí Tôn Sâm La Đồ tấn công Thanh Long Bảo Châu, một màn này vừa xuất hiện đã khiến cho Đậu Trường Sinh sợ ngây người.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Vị sư phụ thần bí cẩn thận cả đời, từ trước đến nay không dùng chân thân ra mặt kia của mình vậy mà lại có can đảm điều khiển Chí Tôn Sâm La Đồ tấn công Thanh Long Bảo Châu, chủ động công kích Đức Trạch thượng tiên.
Chuyện không có lợi này vậy mà lại xuất hiện trước mặt mình.
Sau một khắc.
Đậu Trường Sinh biết đây chắc chắn không phải cách làm của sư phụ thần bí, nhất định là do vị đại ca tốt kia âm thầm động tay chân.
“Công gia.”
Biến cố này truyền ra.
Cũng khiến cho đám chư hầu hoảng sợ, cho dù là Diệp Hầu bị Đậu Trường Sinh sắc lập cũng không khỏi kinh hãi kêu lên.
Trong lòng Đậu Trường Sinh bất mãn, tất cả mọi chuyện đều do Tự Vô Mệnh làm, cho dù các ngươi không phát hiện được thì cũng là do sư phụ thần bí này làm, chỉ có sư phụ thần bí mới có thể điều khiển được Chí Tôn Sâm La Đồ, lại tính lên thì cũng là Âm Cực Tông.
Chuyện này có bắn đại bác cũng không liên quan tới mình, vào thời khắc mấu chốt này lại kêu tên mình làm gì?
Đậu Trường Sinh rất muốn mở miệng chửi Diệp Hầu, đáng tiếc chuyện này lại không thể làm được, một đám chơi xỏ mình, mình chỉ có thể cứng rắn nuốt vào.
Mặc dù uy lực của Chí Tôn Sâm La Đồ có chút giảm xuống, nhưng lực lượng điều động được cũng không phải chuyện đùa, một kích này vượt qua khoảng cách ngàn vạn, trong nháy mắt đã tới phía sau Thanh Long Bảo Châu, Chí Tôn Sâm La Đồ tỏa ra uy lực mạnh vô cùng, cuốn từ trên xuống dưới, muốn trong nháy mắt cuốn nát bấy Thanh Long Bảo Châu.
Thế tử Càn Hầu trơ mắt nhìn một màn này, mở to mắt nhìn Chí Tôn Sâm La Đồ không ngừng rơi xuống, cảm giác may mắn vừa mới sinh ra, giờ này đã sạch sành sanh không còn sót lại gì, trong lòng hiện ra tuyệt vọng. Thế tử Càn Hầu cười thảm, cũng chấp nhận hiện thực, cuối cùng không có mất bình tĩnh hét lớn kêu to hay khóc to, mà là nhắm mắt lại yên lặng chờ đợi tử vong tiến đến.
Tử vong trong dự đoán không đến, ngược lại có một luồng nhiệt ấm áp truyền ra, Thế tử Càn Hầu không khỏi mở mắt ra thì trông thấy từng tia từng sợi vân khí không ngừng hội tụ trong không khí, cuối cùng diễn hóa thành một đầu Vân Long, một luồng hào quang màu xanh bắt đầu sinh ra, xâm nhiễm vân khí.
Vân Long hóa thành một con Thần Long màu xanh, vị trí mắt rồng trống rỗng kia không ngừng hội tụ hào quang, cuối cùng hóa thành mắt rồng màu vàng tinh khiết, ánh mắt lạnh như băng giống như thật, trời đất như ngưng đọng lại.
Thân thể rồng uốn lượn, nhìn không thấy phần cuối, giống như kéo dài đến tận cùng thế giới, ánh sáng sấm sét vờn quanh thân rồng không ngừng nhảy múa.
“Đậu Trường Sinh.”
Tiếng nói bỗng nhiên vang lên, vang vọng quanh quẩn trong trời đất.
Tiếng nói này vang dội, vọng âm không ngừng vang lên như lặp đi lặp lại gào thét ba chữ Đậu Trường Sinh.
Đậu Trường Sinh ngưng mắt chăm chú nhìn Thanh Long bay lượn, một vuốt chụp vào Chí Tôn Sâm La Đồ, Chí Tôn Sâm La Đồ giống như đồ chơi trẻ con, không hề có chút sức phản kháng nào, sắc mặt cũng vặn vẹo.
Đây là do Âm Cực Tông làm mà?
Có liên quan gì đến mình, sao lại tìm mình cơ chứ?
Đậu Trường Sinh đau đớn vô cùng.
Không có còn cách nào, đã đến bước này rồi.
Chỉ còn cách phát động sử dụng đại chiêu.
"Đại ca."
"Cứu ta."