Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1007 - Chương 1007. Dùng Tên Đậu Nào Đó Quá Thuận Tay.

Chương 1007. Dùng tên Đậu nào đó quá thuận tay. Chương 1007. Dùng tên Đậu nào đó quá thuận tay.

Một phương trời đất.

Hoàn thành bị thân thể của Thanh Long chiếm cứ.

Nó giống như một con mãng xà đang xoay quanh, thân thể rồng bắt đầu quấn quanh, nhìn như vô cùng vô tận vậy, hầu như là không thể thấy được điểm cuối và không biết được đuôi rồng ở chỗ nào.

Đầu rồng to khổng lồ như trời đất, râu rồng bên dưới mảnh khảnh tinh tế lơ lửng lay động trên bầu trời, giống như một cây trụ trời, to không thể tưởng tượng nổi.

Quái vật khổng lồ này nhìn chằm chằm vào Đậu Trường Sinh, hơn nữa khi mở miệng ra, vô tận ánh sáng nở rộ bên trong miệng rồng, trong nháy mắt, linh cơ ngàn vạn dặm đều hội tụ vào trong miệng rồng.

Một ngụm thổ tức được phun ra chính diện.

Tiếng nổ mạnh ầm ầm truyền ra.

Một cột sáng chói đâm thủng bầu trời, chính diện lao về phía Đậu Trường Sinh.

Bộ phận đứt gãy của Chí Tôn Sâm La Đồ, sau khi gặp phải long tức, cũng đã tán loạn rồi bị đánh tan trong nháy mắt, không có bất kỳ năng lực phản kháng nào.

Long tức hóa thành biển sáng mênh mông, trùng trùng điệp điệp nhấn chìm tất cả.

Một kích này phát ra, đủ để xóa sạch mọi thứ trong phạm vi vạn dặm, dư chấn bao trùm toàn bộ lãnh thổ Ly quốc, không biết khiến cho bao nhiêu người tử vong, thậm chí khiến cho Ly quốc bị xóa sổ.

Tông Sư chiến đấu thì đã là thiên tai, động chút đã ảnh hưởng đến cả một thành trì, khuấy động thiên tượng trăm dặm.

Mà đến Thần Ma, phạm vi này lại càng mở rộng, sau một lần đại chiến, ngàn vạn dặm sẽ bị biến thành phế tích.

Đây đã không phải là thiên tai nữa, mà chính là tận thế.

Thần Ma có lực lượng hủy diệt thế giới.

Các nước chư hầu thành lập mấy trăm năm, trong khoảnh khắc cũng có thể bị Thần Ma xóa bỏ.

Mà trước mắt đây chỉ là nguyên linh hồi phục trong Thanh Long Bảo Châu, được ý chí của Thần Ma gia trì, kém xa chiến lực chân chính của Thần Ma.

Tiên và phàm, khác nhau như mây và bùn.

Biển sáng gào thét, phá diệt tất cả mọi thứ, không gian bị xé rách, thế giới dường như đang sụp đổ.

Cảnh tượng tận thế này làm cho quan quân mất bình tĩnh, giờ phút này, sĩ khí cũng sụp đổ, cho dù là các vị chư hầu cũng là hình tượng chật vật, dưới sự uy hiếp của tử vọng, lộ ra các loại trò hề.

Chuyện gian nan duy nhất từ xưa đến nay là chết.

Có người không ngừng kêu gào khóc rống khi đối diện với cái chết, không muốn mình chết.

Có người khóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, lớn tiếng cầu xin tha thứ, nhưng cũng có những người bình tĩnh, mặt không cảm xúc, thản nhiên tiếp nhận.

Đậu Trường Sinh thản nhiên nhìn dòng lũ diệt thế trùng trùng điệp điệp lao xuống, bây giờ giá trị tu vi hảo hữu đã có hơn 10 vạn, cùng lắm thì ném lại một cái mạng ở chỗ này, cũng chỉ mất 5 vạn giá trị tu vi mà thôi.

Nhưng nên cầu viện vẫn phải cầu.

Không hề cố kỵ hô ra lời kinh điển.

Đại ca, cứu ta.

Thời gian dường như chậm lại.

Một giây bị kéo dài giống như một phút vậy.

Ban đầu Đậu Trường Sinh cũng không phát hiện ra, trơ mắt nhìn dòng lũ diệt thế chậm chạp không có rơi xuống, giống như khi Thanh Long Bảo Châu rời đi, sự trì hoãn lặp đi lặp lại hồi lâu này, chính là không thành công rời đi được.

Tốc độ của dòng thời gian ở vùng trời này có vấn đề.

Trong lòng Đậu Trường Sinh cũng đã đoán ra.

Lúc mới bắt đầu Thanh Long Bảo Châu rời đi, chỉ có nguyên linh trong Thanh Long Bảo Châu hồi phục, sau khi Chí Tôn Sâm La Đồ công kích, cũng đã chọc giận Thần Ma, không chỉ Nguyên Linh Lạc Ấn hồi phục, mà ý chí chân chính cũng được nhập vào.

Thanh Long Bảo Châu lập tức tăng vọt lên mấy chục lần, mới xuất hiện cảnh tượng diệt thế trước mắt này.

Chuyện kinh thiên động địa này, công kích đủ để hủy diệt thế giới, không những không chấn nhiếp được Đậu Trường Sinh mà ngược lại còn làm cho Đậu Trường Sinh cảm giác được chiêu trò và nhàm chán.

Nếu chỉ có một cái mạng, Đậu Trường Sinh có lẽ đã sớm mất bình tĩnh, không khác hơn người khác là bao nhiêu.

Đáng tiếc, giờ hắn cái gì cũng không nhiều, chỉ có mạng là nhiều.

Một bông hoa sen trắng.

Lặng lẽ nở rộ trong im lặng.

Hoa sen tinh khiết trắng muốt, tinh tế trong suốt, sáng long lanh từ trong ra ngoài, giống như bong bóng hư ảo.

Sau khi nở rộ ra, những cánh hoa hoàn toàn mở ra, hoàn toàn cắt đứt bầu trời.

Biển sáng rầm rộ xông tới đột nhiên dừng lại trong nháy mắt, chia thành hai bên rõ ràng, đứng ở phía trên bầu trời.

“Đây là Tịnh Thế Hoa Bạch Liên, là Bích Thần Nguyên Quân.”

Không cần Đậu Trường Sinh đi phân biệt, đã có người hô to một câu, đảm nhiệm vai trò là nhân vật giải thích, ánh mắt của Đậu Trường Sinh sáng ngời chăm chú nhìn vào đóa hoa sen trắng chập chờn trong trời đất, dư quang thấy được người mở miệng là sư phụ thần bí.

Người không sợ chết nhất trong đại doanh quan quân, thứ nhất là Đậu Trường Sinh, thứ hai là sư phụ thần bí.

Nơi này không phải chân thân của sư phụ thần bí, chỉ là một phân thân, chết thì cũng thôi, sư phụ thần bí sợ hãi chính là Thần Ma đuổi cùng giết tận chân thân của mình thôi, ngược lại thì không thèm để ý đến chân thân này.

Bình Luận (0)
Comment