Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1016 - Chương 1016. Sự Kiện Thần Ma Mua Ác Giết Người 4

Chương 1016. Sự kiện Thần Ma mua ác giết người 4 Chương 1016. Sự kiện Thần Ma mua ác giết người 4

Ngọc giản trắng noãn không tỳ vết, phần lưng hiện ra đường vân màu đen thâm thúy, đường vân màu đen bắt đầu xoay tròn, giống như một vòng xoáy bình thường, cuối cùng biến thành một con ngươi màu đen, bất ngờ nhất lại là một con mắt độc nhãn.

Con mắt khép kín mở ra, một con ngươi thâm thuý sâu như hố đen, giống như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ xung quanh.

Phần lưng của ngọc giản bắt đầu bóng loáng, một lần nữa biến thành màu ngọc trắng noãn không tỳ vết, mà con mắt độc nhãn kia không biết từ khi nào, nó đã liên kết cùng một chỗ với nhẫn trữ vật, lúc này, ở một góc độ Tiêu Thiên Hữu không nhìn thấy, con mắt kia đã hiện ra bên trong nhẫn trữ vật.

Con mắt này giống như mực nước, từng giọt từng giọt mực bắt đầu nhỏ xuống.

Mực nước thâm thúy đen kịt, chậm rãi nhỏ xuống trên Thiên Châu, hoàn thành trong yên lặng không một tiếng động, từ đầu đến cuối Tiêu Thiên Hữu cũng không phát hiện ra được loại biến hóa này, ngay khi con mắt kia mở ra ở trên Thiên Châu, đã bị kéo thành hẹp dài, giờ khắc này, phương hướng của Thiên Châu cũng tự động sinh ra biến hóa.

Thời gian đi qua từng chút từng chút một, không biết đã trôi qua bao lâu.

Bóng tối vắng lặng phía trước Thiên Ngoại Thiên đột nhiên sinh ra hào quang màu đỏ, hào quang ở địa phương xa xôi này, không ngừng chiếu rọi bốn phương tám hướng, xua tan đi bóng tối, mang đến ánh sáng cho Thiên Ngoại Thiên.

Tiêu Thiên Hữu giương mắt nhìn chăm chú vào ánh sáng ở phương xa. Vẻ mặt hiện ra kinh ngạc, nhanh như vậy đã đến biên giới lãnh địa của Phượng Hoàng tộc sao?

Lãnh địa của Phượng Hoàng tộc cũng là mục tiêu của Tiêu Thiên Hữu.

Đầu tiên là tới Phượng Hoàng tộc, sau đó xuôi nam đến Long tộc rồi lại trở về lãnh địa của Nhân tộc, trực tiếp vòng qua khu vực phía Đông Bắc, đây là nơi không nằm trong tầm với của Đậu Trường Sinh nữa.

Đến đích nhanh như vậy, Tiêu Thiên Hữu cũng không muốn rời đi.

Nhanh cái mẹ gì?

Thật sự xem mình là đứa ngốc à.

Đối với người không hiểu thiên văn, không hiểu địa lý, thì ngươi còn có thể đánh cái mẹ gì.

Là một danh tướng đương thời hàng thật giá thật, mặc dù chỉ vì một trận chiến trong Thiên Ngoại Thiên mà mất hết, nhưng Tiêu Thiên Hữu cho rằng, đó là bởi vì Đậu Trường Sinh quá tà môn mà không phải do mình vô năng.

Nhưng khi Tiêu Thiên Hữu muốn khống chế Thiên Châu thay đổi phương hướng, rời khỏi khu vực ánh sáng phía trước, không muốn bị cuốn vào đất thị phi thì Thiên Châu dưới chân lại không hề nhúc nhích, nó giống như mũi tên thoát khỏi dây cương cũng không có cơ hội quay đầu, liều mạng xông vào nơi phát ra ánh sáng kia.

Chuyện này khiến cho sắc mặt của Tiêu Thiên Hữu biến đổi.

Cái bẫy.

Mình bị lừa.

Tiêu Thiên Hữu cũng không phải là người hữu danh vô thực, suy nghĩ lại mọi hành động gần đây của mình thì phát hiện mình bị lừa ở chỗ nào, cũng chỉ có thể là mai ngọc giản kia.

Sau khi Tiêu Thiên Hữu lấy ngọc giản ra, ngọc giản bóng loáng, trắng noãn không tỳ vết, không có chỗ nào không đúng cả, Tiêu Thiên Hữu cẩn thận nhìn lại, vẫn không phát hiện ra manh mối gì.

Nhưng Tiêu Thiên Hữu vẫn rất kiêng kỵ ngọc giản này, thuận tay ném ra, ngọc giản ở giữa không trung kéo lên một vòng cung đẹp đẽ, sau đó hắn trực tiếp bay ra khỏi Thiên Châu, biết mất hoà toàn không thấy.

Tiêu Thiên Hữu lặp đi lặp lại thử nhiều lần nhưng vẫn thất bại, Thiên Châu hoàn toàn mất đi khống chế, giống như ngựa hoang đứt cương, cho nên Tiêu Thiên Hữu nghĩ cũng không nghĩ mà nhảy ra khỏi Thiên Châu.

Thực sự nghĩ hành động ném ngọc giản vừa rồi là do tức giận mà làm ra sao?

Sai rồi, đây là thử nghiệm của Tiêu Thiên Hữu.

Trong lòng hắn có quỷ à?

Triêu thiên hữu nhảy xuống, trong lòng căng thẳng, sau khi rơi tự do đáp xuống xong, Tiêu Thiên Hữu thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi Thiên Châu rồi không có nghĩa là không thể hoạt động ở Thiên Ngoại Thiên, mình có Định Phong Châu, không sợ cương phong của Thiên Ngoại Thiên, không có Thiên Châu thì tốc độ hành động chỉ bị chậm lại thôi.

Sắc mặt của Tiêu Thiên Hữu vừa mới trở nên nhẹ nhõm thì gót chân lại bị thứ gì đó quấn lên, một luồng lực lượng cực lớn truyền vào chân, khiến cho Tiêu Thiên Hữu chẳng những không hạ cánh được mà ngược lại còn bay lên.

Ánh mắt Tiêu Thiên Hữu hơi chuyển xuống, đã thấy được, không biết từ khi nào, có một sợi dây màu đen quấn lấy chân mình, sợi dây này được làm hoàn toàn từ pháp lực, nhưng phẩm chất của nó khá cao, đã vượt qua phạm vi pháp lực bình thường.

Gọi là Tiên Linh Chi Lực, Thần Ma Chi Lực v.v đều được, cho nên sau khi nhìn thoáng qua, Tiêu Thiên Hữu từ bỏ mọi dãy dụa.

Cuối cùng Tiêu Thiên Hữu thành thành thật thật bị ném lên boong thuyền Thiên Châu, trường bào quý giá dính đầy bụi bặm của boong thuyền, Tiêu Thiên Hữu chật vật lăn chín vòng trên boong thuyền, Tiêu Thiên Hữu lăn lông lốc đứng lên trong nháy mắt.

Không có bất kỳ oán giận nào, ngược lại lại thành thành thật thật, cung kính khom lưng 90 độ bái lạy: “Vãn bối Tiêu Thiên Hữu, bái kiến tiền bối.”

Bình Luận (0)
Comment