Trên boong thuyền có một con mắt hẹp dài bỗng nhiên hiện ra, từng tia từng sợi hắc khí bắt đầu bốc lên không ngừng, hắc khí quấn quanh một chỗ, sau đó dần hiện ra một thân ảnh khôi ngô cao lớn.
Thân thể kia hùng tráng như một con gấu, đứng trước mặt Tiêu Thiên Hữu, cao hơn Tiêu Thiên Hữu cả một thước, đây rõ ràng là một người khổng lồ cao một trượng đứng trước mặt Tiêu Thiên Hữu, khiến cho Tiêu Thiên Hữu cảm thấy một luồng áp bách, Tiêu Thiên Hữu thành thật cúi đầu, mặc dù dư quang chỉ đảo qua người trước mặt này, con hàng này thật sự rất xa lạ, hắc khí quấn quanh người cho nên không nhìn thấy rõ được tướng mạo.
Nhưng Tiêu Thiên Hữu hiểu được, người này có tám phần là người mình quen.
Thần Ma Ma quen thuộc của Tiêu Thiên Hữu lại hoạt động ở Thiên Ngoại Thiên, vậy thì thân phận của hắn rất dễ để nhận ra, cho dù có khoác một vỏ ngoài xấu xí, Tiêu Thiên Hữu cũng biết rõ chi tiết của đối phương, đây chắc chắn là Đức Trạch thượng tiên.
Trong lòng Tiêu Thiên Hữu sinh ra một dự cảm không tốt, Đức Trạch thượng tiên không ngại xa xôi vất vả, rẽ vài vòng, muốn mình liên hệ với Phượng Hoàng tộc, đây chắc chắn không phải là chuyện tốt gì.
Tám phần là vì Thế tử Càn Hầu xuất thế, Đức Trạch thượng tiên không cam lòng, muốn ra tay với Đậu Trường Sinh.
Với uy thế hiện giờ của Đậu Trường Sinh, chấp chưởng Thiên Tử Chi Tỷ, tuyệt đối có chiến lực nhất phẩm, hơn nữa cường giả bên người Đậu Trường Sinh nhiều như mây, thêm trăm vạn đạo binh hội tụ, võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm bình thường đã không còn năng lực trả thù Đậu Trường Sinh.
Tiêu Thiên Hữu không đợi đối phương mở miệng, cũng không vui nói một lời, hắn chắc chắn không muốn bị cuốn vào loại chuyện phiền toái này.
Thời gian trôi qua từng chút một, ánh sáng phía dưới dần gia tăng, luồng sáng màu đỏ sắp tràn ngập trong trời đất, trên trời dưới đất đều là màu đỏ của lửa, không còn bất kỳ tạp sắc nào nữa.
Tiêu Thiên Hữu không ngừng lau mồ hôi trên tán, lúc này sóng nhiệt cuồn cuộn bao trùm khắp vạn dặm bốn phương tám hướng, giống như trong lò luyện ngục, sóng nhiệt khủng bố đập vào mặt, nhiệt độ còn không ngừng tăng lên.
Đại Lương Đao đã ra khỏi vỏ, tỏa ra một tầng hàn khí, hàn khí sau khi khuếch tán cũng đã bị hòa tan, sương mù bốc lên không ngừng, trên Thiên Châu giống như như bị bao quanh bởi sương mù.
Thần Ma.
Loại dị tượng này bị khống chế trong một phạm vi nhất định, nhìn từ xa thì không phát hiện ra được manh mối, chỉ có bước vào mới phát hiện được đây là thủ đoạn của Thần Ma.
Con hàng già Đức Trạch thượng tiên này lại muốn ruồng bỏ Nhân tộc, thật sự khiến người khác khinh thường.
Trong lòng Tiêu Thiên Hữu khinh bỉ, thù hận của hắn và Đậu Trường Sinh cùng lắm là chuyện trong nhà, vậy mà còn dính líu đến Thần Ma ngoại tộc?
Ngay cả người phàm tục còn biết, chuyện xấu trong nhà không thể rêu rao ra bên ngoài, vậy mà Đức Trạch thượng tiên còn muốn đi một bước này.
Cặn bã, thực sự là cặn bã của Nhân tộc.
Tiêu Thiên Hữu hít sâu một hơi sau đó lớn tiếng hô: “Vãn bối là Tiêu Thiên Hữu, giáo chủ Cửu U Minh Giáo.”
“Hiện giờ muốn gia nhập Phượng Hoàng tộc.”
“Xin tiền bối thu lưu, cho vãn mối một cơ hội.”
“Vãn bối nguyện ý làm trâu làm ngựa cho Phượng Hoàng tộc.”
Tiêu Thiên Hữu đưa tay chỉ vào bóng người hắc khí kia, tiếp tục nói: “Đây là chiến công đầu của vãn bối, ý chí của Thần Ma Nhân tộc.”
“Chính là đại lễ muốn dâng lên cho tiền bối.”
Ánh lửa vút lên trời cao.
Tiêu Thiên Hữu lớn tiếng hô to, âm thanh vừa lớn vừa nhanh.
Đồng thời mạnh mẽ xông ra khỏi Thiên Châu, toàn bộ động tác này đều chỉ hoàn thành trong nháy mắt.
Tự tạo tình thế trước.
Mà không phải đang đợi đợi phán quyết cuối cùng.
Tiêu Thiên Hữu không phải người ngu ngốc, một vị Thần Ma quanh co lòng vòng, ẩn núp cả hành tung của mình, không dám dùng gương mặt thật của mình ra gặp người, lại còn gặp riêng với Thần Ma của dị tộc, vậy thì chắc chắn không có mục đích đơn thuần, hơn nữa việc bí ẩn còn bị biết thì kết cục làm sao có thể tốt được, sợ là còn bị giết người diệt khẩu.
Trong một nhịp hô hấp, hắc khí bành trướng lên, thân ảnh khôi ngô như người khổng lồ kia cũng không có hành động gì, màu tím yêu dị hiện lên như một đôi bảo thạch khảm ở hốc mắt, nhìn chăm chú vào Tiêu Thiên Hữu, cánh tay to lớn nâng lên nhưng sau một khác đã từ bỏ.
Vô tận ánh sáng đỏ lập loè trên bầu trời, từng đốm từng đốm không ngừng rơi xuống, lập loè giống như những ngôi sao.
Chậm lại thì có thể thấy rõ được, thứ rơi xuống này là từng sợi lông vũ.
Hào quang đỏ rực tạo thành lông vũ, hư ảo tinh khiết giống như tinh thạch, như những bông tuyết lấp lánh lộng lẫy, sáng chói mỹ lệ rơi đầy trời.
Một tiếng Phượng hót vang lên.
Một con Phượng Hoàng với hai cánh màu ngũ sắc xuất hiện.
Toàn thân Phượng Hoàng như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt vờn quanh, giống như có một ngọn lửa cực lớn đang đứng ở phía trên Thiên Châu, sóng nhiệt khủng bố tràn ngập, mắt phượng hứng thú còn nhìn chăm chú vào Tiêu Thiên Hữu.