Xích Thố Hỏa Long Câu nhìn theo bóng lưng Vu Nhân Long biến mất khỏi tầm nhìn của mình, lại lười nhác nằm xuống, để cho thiếu nữ nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho mình, đôi mắt khép lại, lười biếng nói: "Lần sau lão già mà đến thì đừng cho hắn vào."
"Của cải cuối cùng cũng vét sạch, không còn giá trị gì nữa."
"Đắc tội chủ nhân, vẫn còn muốn sống sao?"
"Đúng là mơ mộng hão huyền."
"Cho dù là ta tha thứ cho hắn thì chủ nhân cũng sẽ không tha thứ."
Diệp Hầu đứng bên cạnh lại trông đầy do dự, cuối cùng cũng không kìm được mà nói: "Nhận lễ mà không làm việc, đó là vi phạm quy tắc."
Xích Thố Hỏa Long Câu mở mí mắt ra, lộ ra đôi mắt to vô tội, mờ mịt nhìn về phía Diệp Hầu, ngạc nhiên hỏi: "Nhận cái lễ gì?"
"Đây là có ý gì?"
"Sao ta nghe lại không hiểu? Ta chỉ là một con ngựa thôi, làm sao biết được những điều này?"
Diệp Hầu hít một hơi thật sâu, sau đó nặng nề thở ra, hành động này lặp lại năm, sáu lần, lúc này mới áp chế được cảm giác xúc động muốn chém chết con hàng Xích Thố Hỏa Long Câu này.
Đen tối.
Thật con mẹ nó đen tối.
Đúng như câu tục ngữ kia đã nói, cái tốt không học, học cái xấu.
Vì đề phòng Lương Cung Vũ dùng hoa ngôn xảo ngữ che mắt Đậu Trường Sinh, làm cho mình thất sủng, cuối cùng dẫn đến mình tử vong và tộc cũng bị diệt, Diệp Hầu đã phải trả giá không nhỏ, lúc này mới thu được một viên Bách Linh Quả. Ban đầu vốn để cho Xích Thố Hỏa Long Câu này mở ra linh trí, sau đó phát triển nó trở thành bạn tốt của mình, sau này liên hợp cùng nhau tranh giành sủng ái.
Cho dù Lương Cung Vũ có thủ đoạn tranh thủ tình cảm kinh người, bị mình coi là kẻ địch mạnh, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là người ngoài. Nếu xét về mối quan hệ thân thiết thì không thể sánh bằng với Xích Thố Hỏa Long Câu, mà mình và Xích Thố Hỏa Long Câu kết minh, tính cả hai phía là có thể ổn định được thế cục, không đến mức để cho thế cục tiếp tục chuyển biến xấu, mình cũng không phải lo lắng mỗi ngày bị Lương Cung Vũ loại bỏ.
Nhưng con mẹ nó không thể ngờ được con hàng Xích Thố Hỏa Long Câu này đã mở ra linh trí, thật sự là một ngày ngàn dặm. Từ tỉnh tỉnh mê mê không biết gì, đến hôm nay nó đã lật mặt không nhận người, cũng chỉ có mấy tháng mà thôi.
Vẫn nhớ rõ bộ dáng lo lắng hãi hùng lần đầu gặp nó, nhớ lại vẫn còn rõ ràng trong tâm trí.
Giờ đây, Xích Thố Hỏa Long Câu đã trò giỏi hơn thầy, vượt xa hơn so với trước đây. Từng sợ nó không phải là đối thủ của Lương Cung Vũ, nhưng bây giờ xem ra ngay cả mình cộng thêm Lương Cung Vũ thì cũng không phải là đối thủ của nó.
Xích Thố Hỏa Long Câu không biết tâm tư trong lòng của Diệp Hầu, đột nhiên cái đầu nó lắc một cái đã từ trên mặt đất đứng người lên, cái rương chồng chất kia đã hoàn toàn biến mất không thấy, trong tay hai vị thiếu nữ nhiều hơn một viên bảo châu, Xích Thố Hỏa Long Câu tung ra bốn vó, nhưng là vội vã chạy về phía chủ điện.
Đậu Trường Sinh đứng bên ngoài chủ điện, nhìn một đoàn hào quang màu đỏ lửa lao tới. Vận tốc này không chậm, nhưng Đậu Trường Sinh cũng không biết đó có phải là ảo giác hay không, luôn cảm thấy Xích Thố Hỏa Long Câu trước mắt này lại béo, hơn nữa lông da bóng loáng không dính nước.
Đã để cho Xích Thố Hỏa Long huấn luyện tăng gấp bội rồi, không nên như thế chứ?
Xích Thố Hỏa Long Câu đi đến trước mặt Đậu Trường Sinh, hai cái vó trước của nó cong xuống, đầu cũng đã hạ thấp. Trong chớp mắt, một đống vật phẩm xuất hiện trên gạch xanh trước mặt Đậu Trường Sinh, từng chiếc rương chồng chất lên nhau như một ngọn núi nhỏ ở trước mặt Đậu Trường Sinh.
Xích Thố Hỏa Long Câu lúng túng không biết làm sao nói: "Ngay khi ta vừa huấn luyện xong, mới nghỉ ngơi một lát thì có một người tên là Vu Nhân Long đến, mang nhiều đồ vật như vậy trực tiếp giao cho ta, để cho ta nói vài lời tốt đẹp với chủ nhân."
"Ta cũng không biết làm như thế nào, chỉ có thể mang đồ vật đến cho chủ nhân thôi."
Dư quang mắt Xích Thố Hỏa Long Câu nhìn vẻ mặt lộ ra vui mừng của Đậu Trường Sinh, Xích Thố Hỏa Long Câu ngay lập tức nói: "Ta xuất thân danh môn, từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh Tông Vương, sau đó bắt đầu đi theo chủ nhân."
"Ta được lễ giáo hun đúc, hiểu biết được lễ nghĩa liêm sỉ, loại thủ đoạn hối lộ đút lót này, ta rất khinh thường."
"Chỉ là một ít tài vật lại muốn ta phản bội chủ nhân, đó là si tâm vọng tưởng."
Đậu Trường Sinh vui mừng vỗ nhẹ lưng Xích Thố Hỏa Long Câu, không hổ là con ngựa đã đi theo mình, phẩm chất của ngựa đúng là vững vàng.
Đậu Trường Sinh cúi đầu nhìn vào tài vật trước mặt, đánh giá đồ vật mà Vu Nhân Long mang đến chắc chắn không phải là phàm phẩm. Vu Nhân Long là một thành viên thuộc tôn thất của Bẩm quốc, nhưng bây giờ sản nghiệp của Bẩm quốc đã bị tịch thu, hoàn toàn đã bị chia cắt hầu như không còn.