Không.
Dù sao Phúc Địa kia còn không phải là vật trong túi, nguy hiểm này cũng không nhỏ.
Đặc biệt là lợi ích từ việc huỷ diệt Càn quốc và Bẩm quốc, lợi ích tương lai cuồn cuộn không ngừng chảy vào tay, kèm theo đó là lợi ích từ Phúc Địa, Đậu Trường Sinh cung không hoàn toàn từ bỏ, hắn vẫn chiếm đa số lợi ích, còn thu được một nhóm tay chân miễn phí, thực lực của mỗi người cũng không kém, đơn giản có thể dễ dàng kéo một Tông Sư thượng tam phẩm đến làm thành viên tổ chức.
Nếu lợi dụng tốt Cửu U Động Thiên, sau khi trở lại Nhân cảnh còn có một nhóm người ủng hộ, như vậy Đậu Trường Sinh chính là người đứng đầu một phương.
Ở Thiên Ngoại Thiên nói một không hai, chúa tể tất cả, nắm quyền sinh sát trong tay, loại khoái cảm nắm giữ quyền lực này làm cho người ta trầm mê, nói không thèm để ý đó là giả, khi ngươi cảm nhận được ở trên một tờ giấy trắng, tùy ý viết rồi vẽ, toàn bộ đều có thể biến thành hiện thực, ngươi sẽ hiểu được sự tuyệt vời của quyền lực.
Sau khi cùng nhau leo lên Thiên Châu, Thiên Châu chậm rãi bắt đầu lao về phía Cửu U Động Thiên.
Một ngày, hai ngày, ba ngày ...
Ngày thứ năm, Đậu Trường Sinh đứng trên boong tàu, đang tính toán hành trình, ước chừng còn có năm ngày lộ trình thì có thể tới Cửu U Động Thiên, tốc độ này xem như chậm, nếu như không tiếc tất cả gấp rút lên đường thì bảy ngày là có thể chạy tới, nhưng hiện giờ thời gian sung túc, không cần thiết phải làm thế.
Đậu Trường Sinh và Triệu Vô Độ đang cười đùa và cảm thấy rất thoải mái tự tại, đoạn thời gian này vết thương của Triệu Vô Độ cũng hồi phục tốt, lại đạt được không ít lợi ích, đối với hành trình đi Thiên Ngoại Thiên cũng rất hài lòng, một chuyến đi Thiên Ngoại Thiên đều là vét lớn đặc biệt vét lớn, kiếm được dến tê dại người, làm sao có thể bất mãn chứ?
Đột nhiên.
Phía trước một luồng hào quang lao đến.
Cái này giống như một thanh kiếm sắc bén cắt đứt thế giới, gào thét từ phía xa chân trời, trước đến gần Thiên Châu, cách Thiên Châu chưa tới ngàn trượng.
Đậu Trường Sinh đang nói chuyện, ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy luồng hào quang này.
Đã xảy ra chuyện.
Trong lòng Đậu Trường Sinh lập tức nảy ý nghĩ này.
【 Vô Tướng Chi Phong 】 mở ra.
Đây là một thiên phú rất hiếm khi vận dụng, trong phút chốc xuất hiện, Đậu Trường Sinh hóa thành mây mù cuốn theo Triệu Vô Độ, liều lĩnh vọt ra bên ngoài Thiên Châu.
Một loạt động tác này, vận dụng bản lĩnh 【 Nguyên Tố Chi Thể】 và 《 Đằng Vân Giá Vụ》 .
Lần này có thể coi là phi phàm phát huy, vốn không làm được nhanh như vậy, nhưng dưới áp lực sinh tử, tiềm lực của Đậu Trường Sinh không ngừng bị nghiền ép, vậy mà có thể mang theo một người, hoàn thành động tác thuấn di, trực tiếp lao ra ngoài Thiên Châu gần 200 thước.
Hào quang sáng chói kia rơi xuống nhưng lại không tấn công Thiên Châu, nó giống như vật sống, đã thay đổi vị trí, trong nháy mắt rơi xuống trước người Đậu Trường Sinh.
Quá nhanh.
Cũng quá chính xác.
Một số thủ đoạn cũng vô dụng.
Thấy một màn này, Đậu Trường Sinh trực tiếp ném Triệu Vô Độ ra, bản thân mình chủ động nghênh đón.
Mạng của mình không chỉ có một cái, nhưng sư phụ nhà mình cũng chỉ có một cái mạng, nhưng một động tác này, vốn dễ dàng hoàn thành, nhưng cuối cùng lại gặp phải lực cản.
Triệu Vô Độ bị đánh một cái trở tay không kịp, là tín nhiệm Đậu Trường Sinh, hiện tại còn chưa kịp phản ứng, nhưng theo bản năng sinh tồn, bản năng bắt đầu kháng cự, đây chính là một vị võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm, mà không phải là phàm nhân nhu nhược, sau khi sinh lòng kháng cự thì đây không phải là Đậu Trường Sinh dễ dàng có thể khống chế.
Điều này làm cho Đậu Trường Sinh trừng to mắt ra như muốn nứt, trong lòng sinh ra dự cảm không tốt.
Ngàn phòng vạn phòng, né một lần lại một lần, trốn hết lần này đến lần khác, hiện giờ muốn chết ở chỗ này sao?
Một sai lầm xuất hiện, Đậu Trường Sinh nghiêng người một cái, đang ở trước Triệu Vô Độ, mạnh mẽ chắn ngang hào quang sáng chói phía trước.
Hào quang màu đỏ lửa hẹp dài giống như một cây trường mâu, trong khoảnh khắc xuyên qua lồng ngực Đậu Trường Sinh, bẻ gãy nghiền nát xông qua, sau một khắc đã xuyên qua Triệu Vô Độ.
Uy thế không giảm vọt về lên vòm trời cao, biến mất ở chân trời xa xăm.
Triệu Vô Độ cúi đầu nhìn về phía lồng ngực trống rỗng, lại ngẩng đầu nhìn về phía Đậu Trường Sinh, nhìn chăm chú vào khoảng trống xuyên qua ngực Đậu Trường Sinh, môi nhúc nhích muốn nói cái gì? Cuối cùng cũng không nói ra miệng được, ánh sáng trong đôi mắt dần tan biến, người đã rơi xuống.
Đậu Trường Sinh ở một bên đưa tay bắt lấy, bàn tay yếu đuối vô lực bắt lấy thi thể Triệu Vô Độ, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, dính vào vạt áo, Đậu Trường Sinh cúi đầu nhìn thi thể Triệu Vô Độ, thấp giọng bi thương nói: "Nếu ở Nhân cảnh , ngươi sẽ không chết. ”
"Thiên Ngoại Thiên rốt cuộc quá hẻo lánh."