Nếu thật sự là như vậy, thì Thương tộc có lẽ là một uy hiếp trí mạng.
Nếu thật sự phải chiến đấu, không biết bao nhiêu cường tộc suy bại, cho đến bây giờ đều không phải là vì ngoại địch, mà đơn giản là bởi vì tranh đấu nội bộ, sau đó thực lực suy yếu, nội ứng ngoại hợp thì mới tan rã.
Đậu Trường Sinh đè tâm trạng phức tạp xuống, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào trận chiến Thần Ma phía trước, sau đó rất tự nhiên mà lui ra sau, khi đã rời khỏi hơn trăm trượng, một đóa hoa sen trắng tinh khiết như lưu ly hoàn toàn nở vộ, nhiều cánh hoa sen trắng mở ra, Bích Thần Nguyên Quân chậm rãi đi từ trong đó ra.
Bích Thần Nguyên Quân mặc váy dài màu vàng nhạt, da thịt trắng như tuyết, con ngươi màu lam lạnh như băng giá Cửu U, sống mũi cao thẳng hiện ra đường cong sắc bén, toàn thân tràn ngập hơi thở lạnh như băng, đôi mắt màu lam như bảo thạch kia, khi nhìn vào Đậu Trường Sinh, dường như khiến cho Đậu Trường Sinh có cảm giác như đang đứng trong Cửu U.
Đông Phương thần bộ rụt đầu lại như đà điểu, thành thành thật thật đi theo phía sau lúc này còn đang ôm một thi thể không còn một bộ phận trong lồng ngực, chỗ trống rỗng còn có thể nhìn xuyên qua mà thấy được cảnh sắc ở phía xa.
Bích Thần Nguyên Quân hướng về phía Đậu Trường Sinh rồi hơi gật đầu, bàn tay trắng như ngọc nâng lên, trong ống tay áo hiện ra một con rối gỗ.
Con rối nhỏ bằng lòng bàn tay, rất giống người sống, tay chân không ngừng lắc lư, tướng mạo kia có bảy phần giống với Triệu Vô Độ, một ngón tay của Bích Thần Nguyên Quân nhẹ nhàng điểm lên trên cái trán của Triệu Vô Độ, con rối gỗ đang không ngừng dãy dụa lập tức yên tĩnh lại, tướng mạo như được vẽ bằng bút, sắc thái không ngừng tróc ra, cuối cùng khuôn mặt biến đổi lớn, anh tuấn hơn gấp mười lần.
Mi mục thanh tú, ngũ quan thâm thúy, tuấn mỹ như yêu, thế mà lại có tám phần giống với Đậu Trường Sinh.
Phảng phất như nhìn thấy Đậu Trường Sinh nghi hoặc, Bích Thần Nguyên Quân lạnh nhạt nói: “Đây là Sinh Tử Mộc Ngẫu, các ngươi đều là phàm nhân, có thể đỡ được tai ương cho các ngươi.”
Động tác của Bích Thần Nguyên Quân nhìn như đơn giản, nhưng hiệu quả lại vô cùng to lớn, sắc mặt của Triệu Vô Độ trắng bệch, dùng mắt thường cũng có thể thấy được đang dần hồng lên, miệng vết thương trống rỗng kia đang sinh ra máu thịt, thương thế đang dần khôi phục.
Một màn này khiến cho Đậu Trường Sinh choáng ngợp, vậy mà đã có chuẩn bị từ trước rồi sao?
Đậu Trường Sinh cũng từng nghe qua thanh danh của Sinh Tử Mộc Ngẫu, dù sao ai mà không thích đồ bảo mệnh.
Sinh Tử Mộc Ngẫu được chế tạo từ Luân Hồi Mộc, Luân Hồi Mộc cực kỳ đặc biệt, sinh trưởng ở Lục Đạo Luân Hồi, bây giờ luân hồi thiếu, muốn luân hồi ngàn vạn càng khó, càng không thể đi tới Lục Đạo Luân Hồi, cho nên theo thời gian, giá trị của Sinh Tử Mộc Ngẫu không ngừng tăng vọt.
Hiện giờ chỉ có động phủ của tiên nhân Thượng Cổ mới tìm được, hoặc là Phúc Địa hay Động Thiên, nhất là Phúc Địa và Động Thiên hoàn chỉnh kia, có thể có di trạch của tiên nhân Thượng Cổ.
Loại tài nguyên cấp bậc Thần Ma này, vậy mà lại đưa cho mình dùng. Bất mãn trong lòng Đậu Trường Sinh nhất thời biến mất vô tung vô ảnh, nhưng Đậu Trường Sinh lại chợt đau đầu, lúc này hắn cũng hiểu rõ được, là do hắn suy nghĩ nhiều, chết vô ích nhiều lần.
Đây rõ ràng là để cho mình chết hết, sau đó trực tiếp lui đi, chuyện kế tiếp là chuyện của Thần Ma.
Thần Ma Nhân tộc vẫn đáng tin cậy hơn, đã an bài cả rồi, mình chỉ cần làm theo là được, chuyện này vậy cũng tốt.
Bích Thần Nguyên Quân không biết trong lòng Đậu Trường Sinh phức tạp, tay ngọc nhẹ nhàng vung lên, Sinh Tử Mộc Ngẫu rơi vào trong tay Đậu Trường Sinh, hơi nhíu lông mày đẹp lại nói: “Vật này vốn dĩ còn có thể dùng tiếp được, nhưng không biết vì sao?”
“Lại liên tiếp bị lỗi, không lâu trước còn nhiều lần hiển hoá ra bộ dáng của người, người còn chưa chết đã chủ động kích phát, hiện giờ xem ra, chắc tám phần là hỏng rồi.”
Sinh Tử Mộc Ngẫu khi chưa kích phát, hẳn là không có mặt, nhưng lúc này nó lại hiện lên gương mặt của Đậu Trường Sinh, Bích Thần Nguyên Quân tiếp tục nói: “Cho ngươi, giữ cho tốt, nói không chừng tương lai còn dùng được.”
Bàn tay của Đậu Trường Sinh nhanh như thiểm điện chộp lấy Sinh Tử Mộc Ngẫu, gắt gao ôm vào trong ngực mình, lúc này phức tạp đều biến mất, không khỏi thấp thỏm nói: “Đây là cấp độ Thần Ma sao?”
“Ta chỉ hỏi một chút, hỏi một chút thôi, ta vô cùng tò mò mấy bảo vật cấp độ Thần Ma.”
“Loại này nếu là bảo vật cấp độ Thần Ma, đối với người phàm tục không có cấp độ Thần Ma như ta, có thể dùng được mấy lần? Hay chỉ dùng được một lần như Thần Ma?”
“Tại vì xuất thân của ta thấp, có hơi quê mùa, cho nên khá tò mò với bảo vật Thần Ma này.”
“Cho nên chỉ muốn, chỉ muốn biết nhiều hơn một chút.”