Tự Vô Mệnh vung tay áo, tức giận đùng đùng xoay người đi về phía Phượng Cửu, không quan tâm đến và già này nữa, cho dù Phượng Cửu có chết trước mặt hắn, và già này cũng sẽ không ra tay.
Đúng là thiên hạ này thật buồn cười, chưa bao giờ gặp loại người thế này.
Vì không muốn mở rộng chiến đấu, mà chủ động buông bỏ một thân ma, trận chiến giữa Nhân tộc và Phượng Hoàng, xem ra đánh không được nữa rồi.
Trong lòng Tự Vô Mệnh khó chịu, đây đúng là một cơ hội tốt.
Vậy mà lại gặp phải một kẻ lạnh lùng vô tình như vậy, trực tiếp thất bại.
Mà Tự Vô Mệnh chưa đi xa, đã nhận được tin tức của Tiên Tề Thái Tổ, hắn liếc qua rồi hừ lạnh một tiếng, trong lòng càng thêm khó chịu, thật đúng là đã liên lạc với Tiên Tề Thái Tổ, sợ đến mức không dám xuống tay.
Tự Vô Mệnh tức giận hừng hực vọt trở về, đi từ xa đã thấy Phượng Cửu bị thương chồng chất, rút Long Tước Đao Đại Hạ ra, không nói hai lời mà chém một đao xuống.
Vội vã trở về là vì chém một đao này.
Nếu như không chém một đao này xuống, Tự Vô Mệnh sợ sẽ không nhịn được mà vọt vào Phượng Hoàng tộc đại náo một phen.
Náo loạn cũng không phải chuyện gì lớn, năm xưa hắn cũng làm nhiều, Tiên Tề Thái Tổ cho dù có mất hứng cũng sẽ ra tay viện trợ, nhưng hôm nay lại không thể làm như vậy, võ đấu muốn lên ngôi, không thể lỗ mãng như vậy, hiện giờ mình không phải một người, sau lưng còn có Tiêu Dao Tử và bích thân nguyên quân cùng đông đảo người khác ủng hộ.
Năm xưa không kiêng nể gì, Tự Vô Mệnh làm việc mà không có cố kỵ gì, bây giờ lại bị mang lên gông xiềng.
Một thanh Long đao bỗng nhiên rơi xuống, trên đó còn có hào quang rực rỡ, uy thế khủng bố tràn ngập mũi dao, vô tình phá hủy hết thảy.
Long Tước Đao Đại Hạ bỗng nhiên xuất hiện không một tiếng động, khi một đao kia bộc phát, khí thể long trời lở đất.
Phượng Cửu bị Tiêu Dao Tử công kích đã tràn ngập nguy cơ, không ngờ tới là sau lưng mình lại có một đao mãnh liệt bá đạo như vậy.
Vừa mới nhúc nhích, Long Tước Đao Đại Hạ đã chém xuống.
Tiếng đao thét dài, lôi đình nổ vang.
Một đao này chém xuống, ngọn lửa ánh vàng dưới lưỡi đao, bắt đầu tiêu diệt từng tấc, một đao này chém vỡ bầu trời, tiêu diệt hết thảy.
Hỏa tinh bắn ra bốn phía giống như sao đốm, Long đao sắc bén vô cùng, một đao chém xuống chẻ Phượng Cửu ra làm hai.
Mách xích kim rơi xuống, phảng phất như một trận mưa lớn, máu thịt bị chặt đứt mà Phượng Cửu còn không chết, nhưng sinh cơ đang bị sát khí của Long đao ăn mòn, Phượng Cửu bị thương nặng, đứng trên bờ vực tử vong, giờ phút này nếu có cứu viện, nuốt được Thần Ma đại đan để trị liệu.
Hoặc là có thể trở về Phượng Hoàng tộc, cũng có thể dục hỏa trùng sinh, đây mới là thần thông bản mạng của Phượng Hoàng tộc, nhưng muốn làm được, nhất định phải phối hợp với hoàn cảnh vô cùng hà khắc.
Nhưng đáng tiếc là không có ai tới cứu, cho dù Tự Vô Mệnh không cam lòng, chưa từ bỏ ý định, không thừa cơ giết chết Phượng Cửu mà cố ý dừng lại, nhưng xung quanh yên tĩnh, không xuất hiện bất kỳ động tĩnh nào.
Cho dù là không gian hay thời gian đều không hề có gợn sóng, không chỉ như vậy, một chút pháp lực cũng không thấy có.
Phượng Hoàng tộc thật sự không có viện binh, thật sự vứt bỏ Phượng Cửu.
Xem như bà gia kia lợi hại, Tự Vô Mệnh chịu thua nàng, một người có thể vô tình vô nghĩa như vậy thật sự không nhiều, cho dù bản tính lương bạc nhưng cũng sẽ giả vờ, giả mù sa mưa mà muốn cứu Phượng Cửu.
Không được.
Còn phải thăm dò bà già kia một chút.
Tự Vô Mệnh cúi đầu nhìn con ngươi đang dãy dụa không muốn chết của Phượng Cửu.
Nâng đao lên, đầu phượng bay lên cao, bị Tự Vô Mệnh bắt được, sau đó xông về phía biên giới, bà già kia thờ ơ từ đầu đến cuối, không tin là thấy được đầu Phượng Cửu, mà tâm trạng còn không dao động, chỉ cần nàng nhịn không được, sau đó bản thân mình hảo thâm đi nhận lỗi, trả lại thi thể, họ nhất định sẽ không cảm kích, còn chủ động công kích mình.
Tự Vô Mệnh quyết định nhanh chóng, không lâu sau đã trở về, lần nữa lại đứng trên sông băng, bạch phương nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm gì đó, bước chân cũng không hề dừng lại, bởi vì Tự Vô Mệnh thật sự nghe thấy, Bạch Phượng Cửu đang cầu nguyện, thật sự đang cầu nguyện.
Nghe thấy bước chân, Bạch Phượng mở mắt ra, nhìn Tự Vô Mệnh cầm đầu của Phượng Cửu trong tay, yếu ớt thở dài nói: “Thì ra ta đã đoán đúng, hắn thật sự sẽ xảy ra chuyện.”
“Tu hành 1800 năm, vậy mà lại biến thành bong bóng.”
“Thảm thương, đáng buồn, đáng tiếc.”
“Đa tạ đạo hữu đã giúp đỡ, sau này chúng ta nhất định sẽ tạ lễ.”
“Còn xin đạo hữu nhớ cẩn thận với Thương tộc, tộc này có dã tâm bừng bừng, đã không thỏa mãn với thương mậu bình thường, việc kiếm nhiều tiền nhất trong thiên hạ là mua bán một nước.”
“Lần thị phi này, đạo hữu nhìn cái đầu này là có thể hiểu.”