Tự Vô Mệnh nhìn Bạch Phượng trước mặt, rồi lại nhìn về phía Phượng Thập Tam, không nói tiếp câu này nữa, ngược lại lại thở dài nói: “Đáng thương cho Phượng Cửu.”
“Huynh đệ tốt thấy chết không cứu.”
“Luôn miệng nói có hoạn cùng chia, có chết cũng phải chết cùng, nhưng cuối cùng e ngại nguy hiểm, nhắm mắt làm như không thấy.”
“Oan, Phượng Cửu thật sự oan.”
“Vốn đã an bài đường lui, có huynh đệ tốt tiếp ứng, là có thể thong dong rời đi, nhưng huynh đệ tốt lại không hỗ trợ.”
Tự Vô Mệnh không ngừng kêu lên, thậm chí là gào khóc như oan hồn của Phượng Cửu sống lại, mà bây giờ Phượng Cửu còn chưa có chết.
Con ngươi của Bạch Phượng như nước, gắt gao đè Phượng Thập Tam lại, bất đắc dĩ nói: “Đạo hữu cần gì phải dùng mánh lới này, chuyện cứu viện là không có khả năng.”
“Phượng Cửu bước chân vào Nhân tộc, chém một vị võ giả phàm tục, thế cho nên có kết cục này cũng là chuyện hiển nhiên.’
“Sống hay chết còn phải xem số của hắn.”
Tiếng kêu rên của Tự Vô Mệnh đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Phượng rồi nói: “Ngươi nhìn thì ôn nhu, nhưng mới là người có trái tim lạnh nhất.”
“Hiện giờ Phượng Cửu đấu với một mình Tiêu Dao Tử là có thể thắng, nhưng lại có Bích Thần Nguyên Quân áp trận, nếu không có ngoại viện, Phượng Cửu phải chết không thể nghi ngờ.”
“Mà ngươi lại chặt đứt cứu viện của Phượng Cửu, đến giờ này còn nói một câu, phải xem số mệnh của Phượng Cửu.”
“Ngươi lạnh lùng vô tình như vậy, chẳng lẽ trái tim của ngươi làm bằng băng sao, muốn vứt bỏ đồng bào, vậy ngươi cứng với tộc nhân sao? Có xứng với hàng ngàn đồng bào đang đợi ngươi không?”
Thanh âm của Tự Vô Mệnh bắt đầu lớn lên, lớn tiếng gào thét: “Nếu là Nhân tộc, cho dù biết phía trước là núi đao biển lửa, ta cũng phải đi.”
“Cho dù biết là chết cũng phải đi.”
“Đây là khí tiết của Nhân tộc, mặc cho ở đó có vạn người ta cũng phải đi.”
“Người có thể chết, tinh thần không thể diệt.”
“Hôm nay ngươi có thể vứt bỏ Phượng Cửu, ngày sau cũng có thể vứt bỏ Tiểu Thập Tam, từng bước lui xuống, sớm muộn gì cũng sẽ mất nước diệt chủng.”
“Hôm nay đi rồi, chết thì như thế nào?”
“Người chết, nhưng tinh thần vẫn còn.”
Giờ phút này Phượng Thập Tam bay ra khỏi lòng Bạch Phượng, lớn tiếng khen ngợi nói: “Nói không sai.”
“Không vứt bỏ, không buồn tha mới là chân lý vĩnh cửu.”
“Chết thì lại thế nào?”
Nhiệt huyết của Phượng Thập Tam cũng sôi trào, hiện giờ nhìn về phía Tự Vô Mệnh, cũng không để ý đối phương là nhân tốc mà mình ghét nhất, phảng phất tư Tự Vô Mệnh bây giờ vô cùng vừa mắt.
Nhưng cuồng nhiệt không được vài giây, nói chưa dứt lời, Phượng Thập Tam đã bị trấn áp.
Lúc này Bạch Phượng thật sự ra tay nặng, bàn tay vuốt ve lông phượng đứng thẳng, hàn sương bắt đầu hiện ra, trong nháy mắt, Phượng Thập Tam hóa thành một bức tượng băng, bị đóng lại triệt để.
Bạch Phượng ôn hòa cầu nguyện nói: “Ông trời từ bi, hy vọng Phượng Cửu có thể trở về bình an.”
Sắc mặt của Tự Vô Mệnh vặn vẹo, rốt cục mắng to: “Bà già ngươi, nghe không lọt tai, nói chuyện với ngươi đúng là phí công.”
“Hôm nay ngươi phải cho ta một câu trả lời chắc chắn, ngươi có cứu Phượng Cửu không?”
Bạch Phượng ôn hòa nói: “Sao có thể không cứu Phượng Cửu, không phải vừa biết tin, ta đã chạy tới sao.”
“Ta đã ngăn cản đạo hữu, đã tận lực, còn cầu phúc cho Phượng Cửu, hi vọng trời xanh từ bi, để Phượng Cửu trở về bình an.”
Bạch Phượng lại nhìn Tự Vô Mệnh, nhíu mày nói: “Đạo hữu không cần phải có tâm tư âm u, ví dụ như tự ra tay làm cái gì đó chứ?”
“Vô dụng thôi, ta đã chủ động đưa tin, xin lỗi Tiên Tề tiền bối, lần này do Phượng Hoàng tộc chúng ta sai, sau này sẽ chủ động bồi lễ.”
“Cho dù bây giờ ngươi có ra tay cũng vô dụng.”
“Phượng Hoàng tộc chúng ta luôn an phận thủ thường, từ trước đến nay luôn yêu chuộng hòa bình, tuyệt đối sẽ không khởi xướng đại chiến với Nhân tộc.”
“Kính xin đạo hữu tuân thủ nghiêm ngặt, giữ lấy mặt mũi, tránh để vạn tộc chê cười.”
Tự Vô Mệnh giơ cao hai tay, bất đắc dĩ nói: “Phượng Hoàng tộc sao lại có loại quái thai như ngươi, vậy mà cũng là Thần Ma sao?”
“Trong tộc dễ có được một vì Thần Ma sao?”
“Không biết tổn thất bao nhiêu Đạo Nguyên, hao phí bao nhiêu tâm huyết để bồi dưỡng, còn phải trả nhiều đại giới, vậy mà lại vứt bỏ dễ dàng như vậy sao? Ngươi cam tâm sao?”
“Cho dù không cứu được, nhưng không lẽ không thử sao?”
“Có cố gắng, cho dù thất bại cũng dễ nói, hiện giờ cứ buông tha như vậy, sau này nếu tính trách nhiệm, ngươi tính giải thích với người trong tộc thế nào?”
Bạch Phượng áy náy nói: “Đa tạ đạo hữu quan tâm, nhưng mà ta đã chuẩn bị để giải thích với người trong tộc thế nào, ta tin là người trong tộc chắc chắn sẽ hài lòng, không cần đạo hữu phải quan tâm cho mệt lòng.”
Tự Vô Mệnh đưa tay chỉ về phía Bạch Phượng Cửu, cánh tay run rẩy, liên tục kêu lên:
“Được, được, được.”
“Sớm muộn gì ta cũng sẽ chém chết ngươi.”