Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1043 - Chương 1043. Chúc Mừng Ngươi Đã Trở Thành Hảo Hữu Của Đậu Trường Sinh. 4

Chương 1043. Chúc mừng ngươi đã trở thành hảo hữu của Đậu Trường Sinh. 4 Chương 1043. Chúc mừng ngươi đã trở thành hảo hữu của Đậu Trường Sinh. 4

“Phượng Cửu dám xông vào lãnh địa của Nhân tộc, tất nhiên là đã có chuẩn bị, nhìn trước mắt thì tràn đầy nguy cơ, nhưng chắc chắn có chiêu sau, rất lâu rồi Tự Vô Mệnh không liên lạc, sợ là đang giằng có với Tiên Thiên Thần Ma của Phượng Hoàng tộc.”

Bích Thần Nguyên Quân giải thích xong thì cảm thấy không đúng, trực tiếp thay đổi cách nói, nói trắng ra.

“Yên tâm.”

“Phượng Cửu chết chắc rồi.”

“Hiện giờ không giết hắn, là để dùng hắn làm mồi nhử, để hắn dùng ra hết tất cả thủ đoạn của mình, tốt nhất là lại tới mấy vị Thần Ma.”

“Phượng Hoàng tộc xâm lấn Nhân tộc mà không phải Nhân tộc chủ động xâm lấn Phượng Hoàng tộc, đến lúc đó mà mọi chuyện vỡ lở ra, có thể khởi xướng đại chiến với Phượng Hoàng tộc.”

Bích Thần Nguyên Quân không nói nữa, bởi vì tiếp theo liên quan đến tranh đấu cao tầng, Tiên Tề Thái Tổ cũng sẽ không bao giờ phản đối nữa, tất nhiên phải ủng hộ thảo phạt Phượng Hoàng tộc, nếu không bá quyền của Nhân tộc ở đâu?

Nàng nhìn về phía Đậu Trường Sinh, đâu là một nhân vật mấu chốt, không hổ là biến số mà Thiên Cơ tiền bối đã nói.

Tiêu Dao Tử mượn chuyện này thăm dò Đức Trạch thượng tiên, Đức Trạch thượng tiên cũng thuận thế dắt theo một vị Thần Ma Phượng Hoàng, mà Tự Vô Mệnh cũng nhìn thấy được cơ hội, giết chết một vị Thần Ma, Tự Vô Mệnh cũng rất thỏa mãn, Tự Vô Mệnh muốn mượn chuyện này để nhấc lên một tràng đại chiến, mượn chuyện này để mở rộng quyền nói chuyện của phái võ đấu.

Thời thái bình phái võ đấu tự nhiên rơi vào thế hạ phong, chỉ có khói lửa liên tục, chiến tranh liên miên mới là thời điểm phái võ đấu nắm quyền.

Mà chỉ cần một Đậu Trường Sinh, đã có thể giúp họ làm theo ý mình, làm ra rất nhiều chuyện.

Đậu Trường Sinh trơ mắt nhìn Bích Thần Nguyên Quân.

Ta là phái chim bồ câu, là người theo phái chủ nghĩa hòa bình.

Sao lại trở thành người tiên phong của phái võ đấu, dây dẫn nổ đại chiến vạn tộc rồi?

Thiên Ngoại Thiên.

Trời đất đen kịt như mực.

Một sông băng cao khoảng ngàn trượng đứng hiên ngang giữa trời đất.

Sông băng tràn ngập hàn khí, thẩm thấu khắp nơi, bắt đầu đóng băng tất cả mọi hướng.

Trên sông băng, có một vương tọa khoảng mười trượng.

Một nữ tử với dáng người cao gầy, mặc áo lông trắng không tỳ vết, giờ phút này đang ngồi ngay ngắn trên vương tọa, mái tóc bạc chảy dài theo phượng quan, nhìn vô cùng ung dung hoa quý.

Ngón tay mảnh khảnh lúc này đang nhẹ nhàng vuốt ve một con Phượng Hoàng có lông vũ màu đỏ trong ngực, mỗi khi Phượng Hoàng ngẩng đầu lên, nữ tử này lại ấn xuống, cười như không cười nhìn về phía Tự Vô Mệnh trên sông băng.

Tự Vô Mệnh đeo Long Tước Đao Đại Hạ bên hông, lười biếng dựa vào sông băng, đủ để đóng mọi thứ thành băng, nhưng lại không hề tổn thương đến Tự Vô Mệnh chút nào.

Tự Vô Mệnh bắt đầu nói, thanh âm còn không vượt qua ba cái hô hấp, giống như mà mẹ già khổ sở khuyên bảo: “Phượng Cửu đã không kiên trì được nữa rồi, nếu không giúp đỡ, Phượng Cửu có thể sẽ chết mất.”

“Tiêu Dao Tử mới chứng đạo không lâu, nhưng đã đạt tới Thần Ma đỉnh phong, đã có đầy đủ đặc tính của cửu đại Thần Ma, một thần chiến lực cũng khiến ta phải coi trọng, chỉ riêng Phượng Cửu thôi thì quá yếu, duy trì trong thời gian ngắn thì được, trì hoãn quá lâu có thể sẽ chết.”

“Có Bạch Phượng ngươi ở đây, ta không dám làm càn, ngươi để Tiểu Thập Tam đi đi.”

“Ngươi xem Tiểu Thập Tam đang tủi thân, phải biết là Tiểu Thập Tam có quan hệ rất tốt với Phượng Cửu, hiện giờ chỉ cần để cho Tiểu Thập Tam ra mặt, tuy rằng Phượng Cửu bị thương nặng, nhưng chung quy có thể giữ lại được tính mạng.”

Bạch Phượng vẫn vuốt ve Phượng Thập Tam như cũ, ôn hòa cười nói: “Ta sợ là để Tiểu Thập Tam đi, cũng thành một đi không trở lại.”

Tự Vô Mệnh tức giận dậm chân, vỗ ngực nói vang vọng bốn phương tám hướng, lớn tiếng cam đoan: “Ta là ai?”

“Người được vạn tộc công nhân là người thành thật.”

“Ta chưa bao giờ nói dối, Tiểu Thập Tam đi đúng là có chút nguy hiểm, Tiêu Dao Tử và Bích Thần Nguyên Quân có thực lực không kém, nhưng không thể chết được, chiến đấu giữa Thần Ma, muốn phân thắng bại thì rất dễ, muốn phân sinh tử lại khó.”

“Lại nói có trưởng bối ở đây, Tiểu Thập Tam đi phía sau, ta há có thể để Tiểu Thập Tam thiệt thòi.”

“Chắc chắn đi như thế nào, về sẽ như vậy.”

Tự Vô Mệnh nhìn về phương xa, không ngừng vung tay nói: “Phương Thất tới.”

“Chỉ cần ngươi và Tiểu Thập Tam cùng nhau ra tay, Phượng Cửu sẽ không có việc gì.”

Bạch Phượng ôn hòa mỉm cười, bản tính không hề giống với thuộc tính của mình, chủ tu là võ học hàn hệ, có thể khiến người ta như nhìn thấy gió xuân, ôn nhu như đại tỷ tỷ nhà hàng xóm.

Phượng Thập Tam trong lòng Bạch Phượng không kiềm chế được nữa, chủ động ngẩng đầu, lạnh băng nhìn về phía Tự Vô Mệnh, lãnh khốc nói: “Cửu ca mà xảy ra chuyện, ta sẽ giết.”

Ngươi, một chữ này không nói ra, đã bị bàn tay trắng nõn đè đầu lại, Bạch Phượng chủ động nhận lỗi nói: “Tiểu Thập Tam mạo phạm đạo hữu, ta thay mặt hắn bồi tội, xin đạo hữu chớ trách, sau khi về, ta sẽ phạt hắn trấn thủ luyện ngục trăm năm.”

Bình Luận (0)
Comment