“Thừa dịp khó có được này, ngươi chủ động đi đền tội đi, có ta ở đây, chuyện này sẽ qua đi, tương lai ngươi cũng không sợ bị một vị Thần Ma ghi thù.”
“Nếu không tương lai mà bị Thần Ma ngăn trở, hoặc là phải ra ngoài Thiên Ngoại Thiên, rất dễ gặp chuyện ngoài ý muốn.”
“Cho dù ta chủ động đến cửa hỏi tội, nhưng nếu ngươi đã chết, mọi chuyện cũng đã muộn.”
“Đối với một gã Thần Ma, thì chuyện nhỏ này không mất mặt gì, chỉ cần thương lai ngươi có thể chứng đạo, tự có thể nhặt lại được phần mặt mũi này.”
Vị đại tẩu này thật không uổng phí, đúng là rất quan tâm mình, tuy rằng phải cúi đầu, nhưng đây mới chính là hiện thực, không thể đẩy một đường ngang cửu thiên được.
Đậu Trường Sinh nghiêm túc mở miệng nói: “Đại tẩu nói như vậy là vì muốn tốt cho ta, sao ta có thể không biết điều.”
“Không chỉ riêng việc ta không có thù oán với Đức Trạch thượng tiên, mà chỉ là chút hiểu lầm nho nhỏ, cho dù ta và Đức Trạch thượng tiên có thù sâu như biển, nhưng chỉ cần đại tẩu mở miệng, ủy khuất cỡ nào ta cũng sẽ nhịn, bởi vì đại tẩu làm thế là vì muốn tốt cho ta.”
Đậu Trường Sinh nói ra như vậy, lại cảm thấy không giống với mình thường ngày, rốt cục cho dù có học như thế nào, chỉ cần nhìn thôi cũng đoán ra được, là mấy lời kịch đám Diệp Hầu và lương Cũng Vũ dùng để nịnh bợ, chỉ cần thay đổi mục tiêu, ngay cả mình cũng làm.
Bích Thần Nguyên Quân đi về phía trước, mở miệng giới thiệu: “Đức Trạch tiền bối, đây là tiểu đệ Đậu Trường Sinh, không lâu phía trước đã khiến tiền bối hiểu lầm, hôm nay đặc biệt đến để xin lỗi tiền bối.”
Đậu Trường Sinh cũng phối hợp, chủ động tiến lên, trực tiếp khom lưng cúi đầu, vô cùng cung kính thành khẩn nói: “Tiền bối.”
【Tinh! Phát hiện một hảo hữu!】
【Chúc mừng ký chủ, hảo hữu +1】
【Đức Trạch thượng tiên ( Thương Nguyên Sơ ) đã được thêm vào danh sách hảo hữu!】
Vừa mới có một vị Nguyên Khởi chết đi, giờ lại có thêm một vị Nguyên Sơ.
Đây là tình huống kỳ quái gì?
Giống hệt tên họ.
Đây không phải là một sự trùng hợp nữa mà là một điều hiển nhiên.
Tuy trong lòng Đậu Trường Sinh có sự kính sợ nhưng thái độ bên ngoài của hắn càng thêm chân thành khiêm tốn, nếu là Thần Ma của Nhân tộc, là kẻ địch của hắn thì hắn còn có chút nghi ngờ, nhưng nếu đổi lại là lời nói của dị tộc thì hắn hoàn toàn không nghi ngờ gì cả.
Đậu Trường Sinh không biết vị Thương Nguyên Sơ này cuối cùng là thần thức của Thương Nguyên Khởi hay là Thương Nguyên Khởi chưa chết.
Những kẻ mật thám gián điệp này giống như đều có chung một mối liên hệ, trên thực tế thì Thương Nguyên Khởi nổi tiếng vì có Thần Ma, mức độ bảo vệ chắc chắn sẽ vô cùng nghiêm ngặt, sẽ không vì việc khác người mà bị bại lộ, từ đó liên lụy đến Thương Nguyên Sơ.
Nếu Thương Nguyên Sơ biết thì chắc chắn sẽ cho rằng đây là một kẻ tàn nhẫn, Thần Ma của Nhân tộc vẫn chưa tới, chuyện này đã có chuẩn bị trước, Thương Nguyên Sơ ngụy trang thành Đức Trạch thượng tiên, bây giờ có thể đến nhanh như vậy, rõ ràng là có nhiệm vụ quan trọng, phụ trách ngăn cản Thần Ma Phượng Hoàng đến viện trợ.
Điều này cũng chứng minh Thương Nguyên Sơ là một kẻ tàn nhẫn, đáng lẽ hắn có thể sớm cho Thương Nguyên Khởi truyền lại tin tức nhưng hắn không làm như vậy, một kẻ cùng tộc với Thần Ma, tất nhiên sẽ là vì vật phẩm tiêu hao.
Thái độ của Đậu Trường Sinh thành khẩn, hắn toàn tâm toàn ý nhận lỗi lầm của mình.
Thương Nguyên Sơ duỗi tay vuốt ve bộ râu dài, rồi đưa tay đỡ Đậu Trường Sinh rồi nói: “Lúc ấy ta đang ở Bách Hoa Viên ngắm hoa, tiểu đồ xảy ra chuyện, sau khi nguyên linh hồi phục nhưng lý trí không lập tức tỉnh lại, vậy nên ra tay có hơi nặng, tạo thành một đống hỗn loạn lớn.”
“May là Tiêu Dao Tử có trong đám hỗn loạn đó, đã cứu tiểu đồ xuống, bây giờ đã bình an trở lại Đức Trạch Tiên Vực.”
“Nếu lần này tính toán cẩn thận thì là tiểu đồ sai, đợi một thời gian nữa ta sẽ đưa tiểu đồ qua xin lỗi.”
“Các ngươi cũng tính là không đánh không quen biết, đều là những nhân tài của Nhân tộc, tương lai của Nhân tộc còn phải dựa vào các ngươi.”
Đậu Trường Sinh khiêm tốn nói: “Bầu trời của Nhân tộc là do các tiền bối một tay chống lên, vãn bối còn phải học hỏi các tiền bối nhiều điều hơn nữa.”
Con ngươi của Thương Nguyên Sơ hiện ra sự nghi ngờ, hơi nghi hoặc hỏi hắn: “Thần sắc của Đậu lão đệ có chút không đúng?”
“Chẳng lẽ đệ bị thương rồi?”
“Nếu thật sự bị thương phải nhanh chóng chữa trị, không thể lưu lại di chứng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến căn cơ, hao tổn tiềm lực.”
“Nếu một nhân tài như Đậu lão đệ mà bị thương thì sẽ ảnh hưởng đến cả tộc, tộc ta sẽ thiếu đi một vị Thần Ma mạnh mẽ.”
“Ở trong Đức Trạch Tiên Vực của ta có thánh dược chữa thương, Đậu lão đệ có thể cùng ta quay trở về Đức Trạch Tiên Vực.”
Bích Thần Nguyên Quân nãy giờ một mực làm cảnh, vẫn giữ nguyên sự trầm mặc, mở miệng nói: “Không cần.”