“Vết thương của Đậu Trường Sinh cứ giao cho ta là được, ta cũng có chuyện cần bàn với Đậu Trường Sinh, tuy việc Thần Ma Phượng Hoàng đột kích đã kết thúc nhưng vẫn còn rất nhiều việc cần Đậu Trường Sinh đi làm.”
Thương Nguyên Sơ thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Cái đó để sau đi.”
“Nguyên Quân công việc bận rộn, trước khi hết bận rộn, Phượng Hoàng tộc cũng không có bất kì hành động nào, có thể thấy được Phượng Hoàng tộc đã từ bỏ, không có ý định khai chiến, ta sẽ quay về Đức Trạch Tiên Vực trước, có việc gì có thể đưa tin cho ta.”
Thương Nguyên Sơ quay người từ từ rời đi, Đậu Trường Sinh nhìn bóng dáng Thương Nguyên Sơ biến mất trong tầm mắt, trong lòng mới thả lỏng một chút, không kìm được lấy một chiếc khăn trong tay áo ra, bắt đầu lau trán của hắn, bởi vì lo lắng mà chảy mồ hôi, lau sạch sẽ toàn bộ cái trán.
Tiếp xúc với vị Thương Nguyên Sơ này ở khoảng cách gần, Đậu Trường Sinh cảm thấy áp lực vô cùng lớn, cảm giác nếu mình là không tốt sẽ bị xóa sổ.
Tự bản thân hắn thì còn có thể sống sót, nhưng hắn vừa nhận lại đại tẩu, lại còn có Triệu Vô Độ, thậm chí còn cả Tiêu Dao Tử, tất cả đều không thể sống sót.
Thương Nguyên Khởi đã chết chỉ là một Thần Ma bình thường, thế nhưng Thương Nguyên Sơ thì khác, hắn còn là chủ của Thần Bí phường, một trong bảy chủ lớn của Vạn Bảo Các, là Tiên Thiên Thần Ma hàng đầu.
Khác với sự nghèo khổ của Thương Nguyên Khởi đã chết, hắn là chủ của Thần Bí phường, làm sao thiếu được vài tài phú, nhất định phải chú tạo ra Thần Binh, hơn nữa còn là Tiên Thiên Thần Binh.
Đây là một trong những nguồn lực lượng mạnh nhất của mười tộc lớn, có thể phá hủy lực lượng của một tộc.
Đậu Trường Sinh không khỏi khinh thường Thương Nguyên Khởi thêm một lần nữa, ngay cả một món Thần Binh cũng không có, thế mà còn là Thương tộc sao? Hắn ngây thơ không biết, thế này là oan uổng cho Thương Nguyên Khởi, đối phương ngụy trang thành Phượng Hoàng nên nào dám trắng trợn kinh doanh thu thập tiền bạc, ngược lại nếu ngụy trang thành một kẻ thương đạo đang khinh bỉ, lố bịch chỉ biết đánh đánh giết giết.
Thứ cần chú trọng chính là tình nghĩa huynh đệ, nghĩa khí giang hồ.
Không phải không có Thần Binh mà là Thần Binh không thể mang ra ánh sáng, đây là sự việc trọng yếu, căn bản không thể mang tới nơi này.
Thương tộc quả là toan tính không nhỏ.
Trong lòng Đậu Trường Sinh cảm khái một câu.
Lần trước là Quốc sư, lần này là Thần Ma Phượng Hoàng.
Thương tộc đúng là làm lần này còn lớn hơn lần trước.
Đậu Trường Sinh nhìn theo bóng dáng Thương Nguyên Sơ, đã hoàn toàn biến mất, nhìn không ra được tung tích, sau đó lại cố ý chờ đợi một lúc, nhìn sắc trời khắp nơi, lúc này đã khuya, Đậu Trường Sinh quay lại nhìn về hướng đại tẩu.
Hắn đè thấp cuống họng, thấp giọng mở miệng nói: “Mong đại tẩu hãy phong bế bốn phương, cắt đứt ánh nhìn bên ngoài, ta có việc quan trọng muốn nói cho đại tẩu.”
Con ngươi Bích Thần Nguyên Quân trong như ngọc bích, bình tĩnh nhìn kỹ Đậu Trường Sinh.
Nửa ngày sau, nàng mới hơi giơ tay lên.
Bàn tay trắng nõn hơi nâng lên, giống như một đóa hoa sen trắng hoa tinh khiết, ánh sáng trắng thuần tràn ngập khắp nơi, một đóa hoa sen trắng hoa xuất hiện ở phía trên, rủ xuống những tia sợi hào quang, giống như mui xe, bao phủ Đậu Trường Sinh và Bích Thần Nguyên Quân ở phía trong.
Bỗng nhiên đóa hoa sen trắng hoa nở rộ, cánh hoa không ngừng rơi xuống, ngăn cách tâm nhìn bên ngoài.
Đôi môi đỏ thắm của Bích Thần Nguyên Quân hơi động đậy, khẽ nói: “Mau nói đi.”
Sắc mặt Đậu Trường Sinh nghiêm túc, trầm giọng mở miệng nói: “Đại tẩu.”
“Chuyện tới nước này, có một việc ta không thể giấu diếm được nữa.”
“Cuối cùng thì ta cảm giác được vị Đức Trạch thượng tiên kia có điểm không đúng.”
“Đại tẩu, ngươi thử nói xem có khi nào Đức Trạch thượng tiên này là giả, do Thần Ma dị tộc ngụy trang thành hay không?”
Khi nói ra những lời này, Đậu Trường Sinh rất chần chừ, tuy nhiên trong lòng hắn tin tưởng danh sách hảo hữu, những tên có ở phía trên đó nhất định sẽ không phải giả, nhưng điều Đậu Trường Sinh tin tưởng lại không có chứng cứ để chứng minh.
Dù nói tất cả đều là sự thật nhưng cuối cùng qua tai người khác thì toàn bộ đều là vu hãm.
Nếu bo bo giữ mình, cứ mãi trâm mặc không nói mới là biện pháp tốt nhất, hoặc là thu thập chứng cứ, giống như lời Kim Đậu nói, tuyệt đối sẽ không cấp tiến như thế.
Nếu đối phương là Thần Ma, đề cập đến trình độ quá cao, Đậu Trường Sinh đối với Thần Ma vẫn còn rất lạ lẫn, khả năng chỉ hiểu rõ một điểm, nếu vị Thần Ma có thể ngụy trang thành dạng này để đến đây, gánh chịu cả nguy hiểm đến tính mạng thì mưu đồ chắc chắn không nhỏ, không nói đến việc đối phương là Tiên Thiên Thần Ma thì ý đồ còn lớn hơn gấp mười lần.
Đây là một mối họa, phải tránh bằng mọi giá.
Dù Đậu Trường Sinh biết rằng mình nói ra những lời này có một ít không thích hợp, dễ dàng khiến Bích Thần Nguyên Quân thất vọng, nghĩ rằng hắn chính là một kẻ hay đâm thọc bí mật, giống như Thiên Cơ Báo từng đánh giá rằng có thù tất báo, nhưng hắn vẫn chọn nói ra.