Khụ khụ khụ!
Hắn nghe thấy tiếng ho dữ dội.
Lập tức tỉnh ngộ, bổ sung một câu nói: "Dựa theo tiêu chuẩn Tiên đạo.”
"Đương nhiên so sánh với đại ca, còn kém một chút."
"Cũng kém đại tẩu một chút."
Thần Đô.
Xung quanh được bao bọc bởi năm sông chín núi.
Tấn Vương ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, cầm lấy lược gỗ chải chuốt lại mái tóc đen nhánh, chỉ là lúc này Tấn Vương đang thất thần, không có sự si mê như trước đây, một chút lại một chút, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Tú tổng quản chậm rãi đi tới, từng bước nhẹ nhàng không có tiếng động, lặng yên đi tới sau lưng Tấn Vương, cố ý gây tiếng động sau đó mới cung kính nói: “Điện hạ.”
“Có tin tức tốt truyền tới.”
“Đậu Trường Sinh sau khi tu luyện tại quê nhà ở Thanh Quận cũng không đến Thần Đô mà lại một lần nữa rời khỏi Nhân cảnh .”
Tấn Vương buông cây lược gỗ trong tay xuống, nhìn sợi tóc tán loạn trong gương, trên mặt chưa từng xuất hiện vẻ vui sướng nào ngược lại thở dài nói: “Cái này thì tính là tin tốt gì chứ.”
“Đậu Trường Sinh rời khỏi Nhân cảnh chỉ là tạm thời, sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở về.”
Tú tổng quản thấp giọng nói: “Lúc này rời Nhân cảnh , nhất định là đến Phúc Địa, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc chiến tranh đoạt Phúc Địa. Nơi đó vạn tộc hội tụ, thiên kiêu vô số, Đậu Trường Sinh là đứng đầu Nhân Bảng vạn tộc, đơn đả độc đấu thì không phải đối thủ của Đậu Trường Sinh, đạo lý đơn giản như vậy, ngay cả nô tài cũng có thể nhìn ra.”
“Chẳng lẽ đám thiên kiêu kia lại nhìn không ra?”
“Đậu Trường Sinh nhất định sẽ bị nhắm tới, đối mặt với một hai vị thiên kiêu vạn tộc, Đậu Trường Sinh vẫn có thể chống đỡ được. Nhưng năm người, sáu người, thậm chí là mười người thì sao?”
“Có lẽ Đậu Trường Sinh sẽ mất mạng, cho dù cuối cùng không chết, nếu thất bại chỉ cần điều khiển dư luận, Đậu Trường Sinh đánh với người trong nghề, bị người ngoài nghề đánh giá, danh tiếng sẽ xuống dốc không phanh, không còn uy thế như hiện tại nữa.”
“Đậu Trường Sinh cũng chỉ là một thiên tài, uy hiếp đối với điện hạ sẽ tiêu trừ hơn nửa, phần còn lại đối với điện hạ không có ảnh hưởng gì.”
“Nếu Đậu Trường Sinh muốn trưởng thành cũng phải mất một khoảng thời gian, mà trong đoạn thời gian này không thể đăng đỉnh thì điện hạ sẽ trở thành thiên hạ chí tôn.”
Lời còn lại Tú tổng quản chưa từng nói ra nhưng ý tứ biểu lộ quá rõ ràng, Thái Tông và Cao Tông sẽ không bỏ qua Tấn Vương.
Cho nên Đậu Trường Sinh tính là cái rắm gì?
Đến lúc đó thất bại liền chết, nhưng nếu hắn thành công, thành thiên hạ chí tôn thì còn ngại gì một Đậu Trường Sinh chứ.
Trước thế lực khổng lồ của Đại Chu, Đậu Trường Sinh chỉ như một quả trứng gà yếu ớt. Lúc đó không phải sợ Đậu Trường Sinh uy hiếp mà là Tấn Vương có bỏ qua cho Đậu Trường Sinh hay không.
Tấn Vương được an ủi, tâm trạng chẳng những không tốt lên mà trái lại càng thêm ác liệt.
Bắt đầu từ khi nào?
Hắn lại lưu lạc đến một bước này, muốn đánh cược kẻ địch vận khí không tốt, đúng là một sự châm chọc lớn.
Nhưng bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể trông chờ vào vận may, xem ông trời có lưu lại cho mình một con đường sống hay không.
Không.
Ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích.
Tên Thái tử kia là đồ bỏ đi, cuối cùng lại lựa chọn từ bỏ, nhưng mình không thể như vậy.
Đôi mắt Tấn Vương hiện lên vẻ quyết liệt, hoàn toàn hạ quyết tâm muốn dẫn đầu phá vỡ thế cục này, nắm quyền chủ động. Cho dù phải chết cũng có thể lựa chọn sẽ chết như thế nào.
Ngày ngày hốt hoảng lo sợ, tỉnh lại sau những cơn ác mộng, Tấn Vương sẽ không bao giờ để nó xảy ra nữa.
….
Thiên Ngoại Thiên.
Yên tĩnh, lạnh lẽo, u ám.
Bóng tối dày đặc sâu như hố đen, liên tục không ngừng nuốt chửng vạn vật.
Hồ lô màu vàng tím dài khoảng mười trượng như một mũi tên, ở trong bóng tối không ngừng tiến lên, xé toạc song to gió lớn, từng tia sáng hiện lên như một tấm bình phong ngăn cản những đợt sóng gió gào thét phía trước.
Tiêu Dao Tử lười biếng nằm nghiêng, trong tay bưng chén rượu, không ngừng uống. Tự Vô Mệnh ngồi khoanh chân ngay ngắn, thân thể cao lớn cường tráng giống như một con gấu nâu nằm ngang, trên đùi treo một cây đao.
Hắn cầm chiếc khăn trắng tinh, không ngừng lau chùi lưỡi đao Đại Hạ Long Tước. Sau khi quan sát nó nhiều lần, Đậu Trường Sinh không khỏi cảm thán lão Trần khi trước tìm thợ thủ công bản lĩnh thật không tồi.
Nhìn thân đao, lưỡi đao rồi lại nhìn chuôi đao này đi, phỏng theo giống như đúc, đến cả vỏ đao cũng không khác chỗ nào.
Gia đình người thợ này chắc chắn có nguồn gốc sâu xa hoặc là sư môn truyền thừa lâu đời, bằng không thì không thể có khả năng mô phỏng giống y đúc như thế. Nhìn bề ngoài bất luận mạnh yếu, nếu không quen tay thì tuyệt đối không thể phân biệt rõ ràng thật giả.
Đậu Trường Sinh tiếp cận Tự Vô Mệnh, này không phải là vì muốn nhìn Long Tước Đao Đại Hạ ở khoảng cách gần mà là muốn tránh xa Đức Trạch thượng tiên một chút.