“Lần sau hỏi nhiều một chút làm sao để bồi dưỡng thiên địa Linh căn, lão quỷ này có một bí thuật đặc thù, ở Đức Trạch Tiên Vực có một cây thiên địa Linh căn, sinh trưởng rất tốt, ta cũng muốn có một cây.”
“Không được, Bách Hoa Viên của đại tẩu ngươi xảy ra chuyện, lần trước ta ở Bách Hoa Viên thấy không ít trân phẩm đều héo rũ, không được, cái này có thể cứu.”
“Làm đệ đệ, ngươi phải giúp đỡ.”
Tự Vô Mệnh đè thấp giọng nói: “Phải tàn nhẫn hơn nữa!”
Áo bào trắng của Đậu Trường Sinh không nhiễm một hạt bụi, viền ống tay áo được thêu họa tiết đám mây màu vàng kim, bên hông đeo một khối bảo ngọc màu xanh lá sẫm, trên mặt sáng bóng trong suốt, tướng mạo khôi ngô như yêu quái, hoặc như tiên trên Cửu Thiên.
Chân đạp trên Tử Kim Hồ Lô, Đậu Trường Sinh nhìn Phúc Địa rực rỡ lấp lánh phía xa xa.
Phúc Địa ở Thiên Ngoại Thiên cũng không chiếm bao nhiêu diện tích, có điều chỉ có một lối vào.
Phúc Địa và Động Thiên đều là thế giới tự hình thành, giống như một thế giới thu nhỏ vậy.
Cho dù là quái vật khổng lồ dài tới trăm dặm, thì cũng chỉ như một hạt muối giữa biển khơi trong Thiên Ngoại Thiên bao la rộng lớn, vậy nên muốn tìm lối vào Phúc Địa nhỏ bé hơn lại càng khó khăn muôn trùng, còn có đại trận ẩn bảo vệ, mỗi một khu Phúc Địa xuất thế, nếu không phải sớm tìm được manh mối có liên quan từ điển tịch Thượng Cổ, thì cũng là rất may mắn mới phát hiện được.
Khu Phúc Địa phía trước này chính là kết quả của sự may mắn, chỉ là trong đám người ban đầu liên quan đến rất nhiều chủng tộc, từ đó dẫn tới phân tranh, sau cùng dần dần mở rộng, cuối cùng khiến vạn tộc dòm ngó.
Đậu Trường Sinh nhìn từ xa thì không thấy Phúc Địa có bất cứ động tĩnh nào, ngược lại trông thấy hai mươi tư lá bùa, đang vắt ngang giữa trời đất, trên từng lá bùa có những chữ uốn lượn nguệch ngoạc, Lôi Đình Chi Lực được tích trữ bên trong.
Hai mươi tư lá lôi phù giống như hai mươi tư vị Lôi Công, tràn ngập hơi thở tôn quý xa xưa, sấm chớp vô tận vờn quanh, thỉnh thoảng còn có tiếng nổ vang lên, từng luồng sấm giáng xuống ầm ầm, trong nháy mắt đã khiến trời sụp đất nứt, vạn sấm nổ vang, hóa thành một biển sấm chớp.
Hiển nhiên không chỉ riêng cảnh tượng này, tại ví trí của sấm chớp trên không bất ngờ có một vòng đại nhật treo lửng lơ, quầng sáng màu vàng kim ấy thần thánh không thể xâm phạm, tỏa sáng khắp thế gian.
Sấm chớp, mặt trời, sống núi vân vân.
Đậu Trường Sinh xem mà da đầu tê dại, hơi thở bao phủ mỗi một loại này đều khiến Đậu Trường Sinh cảm nhận được sự uy hiếp trí mạng, từng luồng hơi thở đủ để hóa thành lưỡi hái thu hoạch sinh mệnh.
Từng món Thần Binh giống như đồ vô giá trị, bây giờ đang xuất hiện chi chít trong tầm mắt của Đậu Trường Sinh, hoàn toàn phong tỏa trời đất, hoàn toàn bao bọc Phúc Địa lại, lúc này cho dù là chủng tộc nào muốn tự mình tiến vào Phúc Địa, thì cũng là chuyện không có khả năng.
Đậu Trường Sinh hơi quay đầu, nhìn sang một bên.
Đó là một toà thành, hơn nữa còn là tòa thành cực kỳ phồn hoa.
Nhìn thoáng qua một cái là có thể thấy một con phố đi xuyên qua tòa thành, trong đó ngựa xe như nước, người đến người đi.
Những người qua lại thuộc chủng tộc khác nhau, có Cự Nhân dáng người cao lớn và sức lực khỏe mạnh, cũng có Linh tộc phong thái hững hờ đeo cái khăn che mặt, trong đó còn có rất nhiều người mang hình dạng thú hoàn toàn, ví dụ như con mãnh hổ sặc sỡ, dài khoảng một trượng hai đang di chuyển trên đường.
Nếu cảnh tượng này xuất hiện trong Nhân cảnh thì có thể nói là một cảnh cực kỳ quái lạ, nhưng bây giờ lại trông vô cùng hòa thuận, cứ như vốn nên như thế, không thấy mâu thuẫn một chút nào.
Cụ thể hơn là động vật ăn thịt lại tung tăng vui đùa cùng với động vật ăn cỏ, hoàn toàn đè nén được bản tính trời sinh.
"Đừng nhìn nhiều, đó là giả.”
Tiêu Dao Tử bưng ly rượu, đã đứng bên cạnh Đậu Trường Sinh tiếp nhắc nhở: "Đó là kiệt tác Họa Trung Tiên, trước mắt đều là cảnh tượng trong một bức tranh.”
"Để ta nhớ lại xem, bức tranh này tên là gì nhỉ?"
Một giọng nói mang đầy bất mãn vang lên: "Tiêu Dao Tử ngươi vẫn xấu tính như cũ nhỉ.”
Họa Trung Tiên chậm rãi đi tới, hàng lông mày dài nhỏ màu tuyết trắng, rũ xuống thành lọn giống như sợi tóc xoăn, vị trí cánh tay phải trống rỗng, có thể thấy rõ là một cánh tay đã bị chặt đứt, tay thì cầm một cây bút vẽ dài chừng ba thước, hiển nhiên là vừa rồi đang vẽ tranh, sau khi nhận được tin tức thì vội vàng chạy tới.
Họa Trung Tiên trào phúng Tiêu Dao Tử một câu, sau đó trước thi lễ với Đức Trạch thượng tiên rồi nói: "Sao lão tiền bối lại tới đây?"
"Nếu biết lão tiền bối đến, vãn bối đã sớm đi nghênh đón từ ngàn dặm rồi.”
Đức Trạch thượng tiên mỉm cười nói: "Lần tranh đoạt Phúc Địa này liên quan đến khí vận của tộc ta, sao lão phu có thể không đến được.”