“Nhưng lần này đi đến Phúc Địa trước là vì ta muốn tộc ta tăng thêm một châu, vì tộc của ta trường thịnh không suy, càng là vì nghiệp lớn của tộc ta.”
“Xin tiền bối không nên vì cảm xúc cá nhân mà hãy lấy đại cục làm trọng.”
“Xin ngài.”
Chờ nửa ngày, Đức Trạch thượng tiên chậm rãi mở mắt, phóng ra một đạo thần quang, hắn hơi giơ tay đỡ Đậu Trường Sinh, nói: “Lần trước ta đã nói rồi, ta và ngươi chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi. Việc của Càn Hầu thế tử không phải chuyện xấu, cho hắn ăn chút thiệt thòi cũng có lợi đối với tương lai của hắn.”
“Vừa rồi lão phu không phản ứng, không phải là lão phu cố ý điệu bộ đắn đo, cũng không phải không muốn nói chuyện với ngươi mà lão phu đang tu hành ở thời khắc then chốt.”
“Lão phu nói nhiều với ngươi như vậy không phải giải thích với ngươi mà là muốn nói cho ngươi biết vì Nhân tộc, lão phu sợ gì phải chết, loại lời này dễ khiến người ta hiểu lầm, về sau ngươi không cần nói nữa.”
“Tới đây, nếu ngươi có chỗ nào nghi ngờ chi bằng nói thẳng.”
Đức Trạch thượng tiên duỗi tay vuốt ve bộ râu dài, hiền lành như ông lão nhà bên, thái độ thân thiết ôn hoà, bắt đầu giải thích những nghi hoặc của Đậu Trường Sinh.
Thần Ma dạy bảo một với một chính thức bắt đầu.
Cơ hội như vậy không nhiều, Đậu Trường Sinh ngày xưa có thể quật khởi, tu hành thuận buồm xuôi gió, có liên quan tới Võ đạo Nhất phẩm Vô thượng Tông Sư Trần Diệt Chu tự mình dạy bảo khi hắn đến Hắc Thuỷ Quan trước đây.
Tình huống lúc bấy giờ cũng tương tự như hiện tại, đều là gấp rút lên đường tự tạo ra cơ hội, được dạy bảo một với một, biết đi đâu mới tìm được vận may như vậy, dám để Thần Ma ngày ngày thuyết giáo.
Thời gian nhoáng cái đã bảy ngày trôi qua, Đức Trạch thượng tiên cảm thấy không sai biệt lắm mới dừng dạy bảo một với một lại, mấy ngày ngắn ngủi mà nói đến miệng đắng lưỡi khô, Đức Trạch thượng tiên cũng hiểu được cái này không phải thật, chỉ là tinh thần chán ngán.
“Được, về sau tự mình tìm hiểu, tương lai nếu có thời gian lại đi Đức Trạch Tiên Vực tìm ta.”
“Cổng chính của Đức Trạch Tiên Vực, vĩnh viễn mở ra vì ngươi.”
Đức Trạch thượng tiên thân thiết để lại một câu, trong lòng có chút nhàm chán, để ngươi tới cửa mới là lạ.
Đậu Trường Sinh đang say mê lắng nghe, rất nhiều chỗ không hiểu được Thần Ma giải thích lại dễ hiểu hơn rất nhiều, đây chính là tác dụng của thầy giỏi.
Hơn nữa đối phương không chỉ giải thích giảm bớt độ khó, hiểu được khá nhiều, cho dù cố ý khống chế lời nói nhưng thỉnh thoảng lời lộ ra cũng khiến Đậu Trường Sinh được lợi không ít. Có rất nhiều tri thức đối với ngươi chỉ là thường thức nhưng nếu là 50 năm trước đây, tuyệt đối là bí mật không thể truyền đi, cho nên đó là nguyên nhân nhiều lời bị thất truyền.
Đức Trạch thượng tiên dùng thời gian mấy ngày mà muốn đuổi hắn đi, sao có thể chứ?
Đậu Trường Sinh nhìn thoáng qua, Tiêu Dao Tử tiếp tục uống rượu, Tự Vô Mệnh vẫn đang lau đao cuối cùng nhìn sang Đức Trạch thượng tiên.
Người công cụ sao có thể chạy thoát khỏi số phận của người làm công chứ.
Vì nghiệp lớn của Nhân tộc, bắt đầu lá mặt lá trái thôi.
Đậu Trường Sinh chủ động nói: “Lão tiền bối vận dụng lực lượng của tứ tượng đã đạt đỉnh phong, chắc hẳn cũng là Thần Ma xuất chúng trong vạn tộc, Thần Ma trong thiên hạ ít ai có thể sánh kịp.”
“Có thể học hỏi từ lão tiền bối là vinh hạnh cả đời của vãn bối, còn thỉnh tiền bối tiếp tục.”
Sau khi Đậu Trường Sinh nói vài lời khách sáo, hắn nhìn Đức Trạch thượng tiên trầm mặc, sau đó ánh mắt ngưng lại, nói: “Có phải vừa nãy đã đắc tội lão tiền bối hay không, nếu làm không đúng, vãn bối xin nhận lỗi.”
“Thỉnh lão tiền bối tha lỗi, ta cũng biết lão tiền bối vất vả, nhưng vì Nhân tộc, xin lão tiền bối lại vất vả thêm chút nữa.”
Đôi mắt Đức Trạch thượng tiên thần quang không ngừng lập loè, lần đầu phát hiện Đậu Trường Sinh vậy mà có thể nói như vậy. Hơn nữa tên khốn kiếp này lại không ngừng khiêu khích mình, đây là ỷ vào mình muốn vì Nhân tộc chiến đấu, có tấm bùa hộ mệnh này, dám trả thù mình một cách trắng trợn như vậy.
Quá càn rỡ.
Thật sự quá càn rỡ.
Đức Trạch thượng tiên muốn giáo huấn Đậu Trường Sinh, khoé mắt chú ý tới Tiêu Dao Tử đang uống rượu nhìn về phía mình, Tự Vô Mệnh cũng vừa lúc ngẩng đầu, Đức Trạch thượng tiên cười sáng lạn, nói: “Ngươi cái thằng nhóc này nói gì vậy, cái gì mà khổ với không khổ chứ.”
“Lại đây ta lại giảng cho ngươi về Bạch Hổ thất tú.”
Đức Trạch thượng tiên phất tay, một bộ tinh đồ xuất hiện, bắt đầu giải thích cho Đậu Trường Sinh. Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết đã qua bao lâu, Đậu Trường Sinh chờ một lúc vẫn không nghe thấy Đức Trạch thượng tiên nói tiếp, không thể không mở miệng: “Vì Nhân tộc.”
Lời vừa dứt liền bị người khác vỗ mạnh vào vai, Tự Vô Mệnh thô bạo nói:
“Được rồi.”
“Đã đến nơi rồi.”
“Ngươi kiềm chế chút đi, đây là lão tiền bối, cần phải có sự tôn trọng cùng kính ngưỡng nên có.”