"Chư vị khách quý cũng có thể yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không nhìn xem, các người có thể tham ngộ Vô Lượng Ngọc Bích rồi đạt được cái gì, đều là cơ duyên của chư vị khách quý, ngoại nhân ai cũng sẽ không biết, chúng ta cũng sẽ không hỏi."
"Nhưng mà nếu như có chư vị khách quý nào đó lựa chọn lưu lại những gì đã thu hoạch được sau khi tham ngộ, Triều Thiên Lâu chúng ta cũng sẽ bỏ tiền ra mua, tuyệt đối sẽ không bạc đãi khách quý, đây không phải là tính cưỡng chế, chư vị khách quý có thể tự do lựa chọn."
Không có cái gì bỗng nhiên nổi tiếng, dị tượng chấn động tứ phương, nội dung cốt truyện điên cuồng làm mất mặt.
Người có thể đến Vô Lượng Ngọc Bích tìm hiểu, làm gì có người nào là hạng người hời hợt, làm sao có thể cho phép những nội dung mà mình tìm hiểu được bị bại lộ ra ngoài, thậm chí là cho người bên ngoài không ngừng đánh giá, đây hoàn toàn là làm khỉ cho người đến xem, ai có thể chịu đựng được.
Tình huống chân thật đương nhiên là muốn thanh phát đại tài, không chừng cái này liền xuất hiện một loại át chủ bài.
Đậu Trường Sinh đi về bên phải hai bước, đứng ở chính giữa Vô Lượng Ngọc Bích, vừa mới muốn tìm hiểu Vô Lượng Ngọc Bích, nhưng lại cảm giác được một cỗ khí tức đang nhanh chóng mạnh mẽ bùng nổ, cuối cùng ầm ầm một đoàn hoả diễm thiêu đốt mà lên, hoả diễm bạo liệt khuếch tán về bốn phương tám hướng.
Đậu Trường Sinh đứng bất động tại chỗ, mặc cho ngọn lửa tuỳ ý ầm ầm bộc phát đánh sâu vào cơ thể, giống như một con mãnh thú vượt hơn mười trượng rồi dùng môt cỗ lực lượng hung ác để vao chạm đến, chính diện va chạm vào trên người Đậu Trường Sinh, y sam trắng noãn không tỳ vết, hiện ra từng tia sáng, nhưng đã ngăn cách ngọn lửa.
Đậu Trường Sinh giương mắt nhìn về phía trung tâm ngọn lửa, có thể nhìn thấy ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, đang bay múa xung quanh Phượng Khinh Ngữ, giống như thần điểu ngọn lửa.
Điểm sáng màu đỏ rực ở mi tâm Phượng Khinh Ngữ giống như bảo thạch, kéo dài ra từng đạo hoa văn, đang trải rộng trên hai gò má của Phượng Khinh Ngữ, khí tức này liên tục tăng lên, trong nháy mắt cũng đã đột phá điểm giới hạn, vẫn tiếp tục tăng lên.
Một tiếng ầm ầm vang thật lớn.
Ngọn lửa bùng nổ, hoàn toàn nuốt chửng Phượng Khinh Ngữ, Đậu Trường Sinh đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Phượng Khinh Ngữ.
Phía trước chỉ còn lại một biển lửa hừng hực thiêu đốt, một màn đột nhiên phát sinh này, đưa tới từng đạo ánh mắt nhìn chăm chú.
Trong lúc gào thét thì đã có một bóng người phiêu nhiên hạ xuống, đây là một vị nam tử có tướng mạo bình thường, cánh tay phải tương đối gầy gò, hơn nữa không có bàn tay mà là chân phượng, đây là một vị võ đạo nhất phẩm Vô Thượng Tông Sư, cũng là người xuất thân từ Phượng Hoàng tộc, tự nhiên đứng ra, đứng ở một bên của Phượng Khinh Ngữ đảm đương chức vị hộ vệ.
Đây không phải là Vô Thượng Tông Sư vẫn luôn âm thầm bảo vệ Phượng Khinh Ngữ, mà là nhìn thấy thiên kiêu của bộ Phượng Hoàng tộc đột phá, bắt đầu che chở tộc nhân.
Đột phá?
Một màn này khiến Đậu Trường Sinh không thể chỉnh lại.
Phải biết rằng Phượng Khinh Ngữ chính là thiên kiêu trên Nhân Bảng vạn tộc, cho dù là bởi vì tranh đoạt Phúc Địa, sẽ có không ít cường giả có thực lực cường hãn xuất hiện, mà dù cho cường giả không có ở trên Nhân Bảng, thì Phượng Khinh Ngữ cũng tuyệt đối là người nổi bật trong đó, tuyệt đối sẽ không yếu hơn bất kỳ người nào.
Sẽ không xuất hiện cái gì mà thế gia ẩn thế, hoặc là cái gì mà con nối dõi của hoàng giả Thượng Cổ.
Không nói đến những thứ kia không tồn tại, cho dù là tồn tại, thì Phượng Khinh Ngữ cũng là người có xuất thân bất phàm, chính là con cháu của Tiên Thiên Thần Ma, có thiên phú cùng với tài hoa, cũng tuyệt đối có thể cùng người khác tranh giành, ai mạnh ai yếu, phải đánh qua mới biết được.
Đây là thiên chi kiêu tử chân chính, bị Đậu Trường Sinh kiêng kị coi là đại địch.
Vốn nên ở trong cuộc chiến tranh đoạt Phúc Địa, quyết đấu phân cao thấp, cũng quyết đấu sinh tử.
Nhưng hết lần này đến lần khác Phượng Khinh Ngữ lại muốn đột phá.
Một màn này không chỉ khiến cho Đậu Trường Sinh bối rối, cũng khiến cho Hắc Thủy Thái tử ngây người, những đại biểu võ đạo đại tông khác đến tham dự yến hội, từng vị cũng hiện ra vẻ kinh nghi.
Phượng Khinh Ngữ đột phá trung tam phẩm, thành công bước vào thượng tam phẩm, điều này biểu thị Phượng Khinh Ngữ đã trưởng thành.
Long phượng đều là độc nhất vô nhị, thời điểm bọn họ bước vào thượng tam phẩm thì mới được coi là trưởng thành, Thượng Cổ Long trăm năm một tuổi, Kim Cổ mười năm một tuổi, thuần huyết Long tộc sáu trăm năm tuổi thọ, Phượng Hoàng cùng Long tộc tề danh, đối với Nhân tộc mà nói cũng là mười năm một tuổi.
Tuổi thọ của bọn họ kéo dài, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, trưởng thành liền có thực lực Tông Sư, nhưng cần quá nhiều thời gian để trưởng thành, Nhân tộc suy nhược, thực lực cũng thấp, sau khi tu hành thì cũng có thể dũng mãnh tinh tiến, quan tuyệt vạn tộc.