Chương 109: Miệng Cơ gia gạt quỷ người
Trần Vương đột nhiên thở dài, thản nhiên nói: "Nếu Tiền Tiểu Tam đã nói toạc ra, vậy bổn tọa cũng sẽ nói thẳng. Bổn tọa không có con cái, lúc này muốn quyền thế giàu sang cũng không có chỗ dùng."
"Quan lại nội các có quyền thế ngút trời, nhưng đối với tiên đạo thì được coi là cái gì?"
"Vô Tướng Vương có tâm trí mạnh mẽ chứng đạo, bổn tọa tự nhiên cũng không ngoại lệ."
"Lúc này Đại Chu vô tiên, nên không thể là bản tọa bảo hộ thiên hạ. Nhưng Tiền Tiểu Tam đang nắm giữ một quyển ghi chép của Tài Thần Các, hắn mời bổn tọa vào Tài Thần Các, bổn tọa đã động lòng."
"Tài Thần Các có bằng hữu khắp thiên hạ, có sự ủng hộ của họ, bản thân ta có thể không cần lo lắng Thần Ma ngăn đạo."
Vốn là nên để ngươi đi Thần Hầu Phủ đưa tin, nhưng Tiền Tiểu Tam đã đột nhập phá vỡ chuyện này, đây là bức bách bổn tọa tỏ thái độ."
"Cho nên ngươi vẫn tạm thời ở lại nơi này, đợi đến sau Đông cung thọ yến hãy rời đi."
Biết mình bị giam cầm, Triệu Vô Độ lộ ra vẻ kinh sợ, hiển hóa ý chí chậm rãi từ hư ảo hóa thành chân thực, ánh mắt Trần vương phức tạp, trong giọng nói tràn đầy oán hận:
"Thánh nhân."
"Chớ nên trách ta."
"Ngươi biết rõ, tại ngươi không chịu vì ta cầu Á Thánh một quyển ghi chép, vì ta mà hộ đạo, khi ngươi vi phạm di chiếu của tiên đế, cũng nên biết sẽ có một ngày như hôm nay."
"Gia Cát Vô Ngã, tên ngu xuẩn kia vẫn tin tưởng rằng thánh nhân và tiên đế không giống nhau, sẽ vì ngươi mà cầu xin Á Thánh."
"Lời của Cơ gia, làm sao có thể tin tưởng?"
"Vị thánh nhân kế tiếp cũng sẽ làm trái với điều ước."
"Cơ gia đã ức hiếp ta mấy chục năm, đi thẳng một mạch, thực sự là nỗi giận khó phai."
"Cuộc đời một người có mấy cái chục năm, ta càng nghĩ càng giận."
Thuận tay móc ra một tấm lệnh bài bằng gỗ từ trong ngực Triệu Vô Độ, nhìn vào một chữ "Trần” trên đó.
Để lộ ra nụ cười lạnh lùng.
..........
Vô Tướng Vương!
Vị trí thứ bảy trong Địa Bảng.
Ban đầu hắn là người duy nhất có thể tiến vào mười vị trí đầu trên Địa Bảng với tư cách là một Đại Tông Sư, và được hậu thế tôn xưng là cường giả với các Vô Thượng Tông Sư khác.
Điểm mạnh nhất của Vô Tướng Vương không bao giờ là chém giết trực diện, mà là sự thiên biến vạn hóa, vô hình vô tướng.
Cũng không ai biết Vô Tướng Vương là nam hay nữ?
Tướng mạo hắn trông như thế nào kể từ khi xuất đạo?
Cũng không dám xác định đâu là thân phận thật sự của Vô Tướng Vương?
Vô Tướng Vương đã danh chấn thiên hạ mấy chục năm, và nổi tiếng với các loại thân phận khác nhau.
Cho dù đó là một thiếu hiệp khí phách giang hồ, hay một kiếm khách dựa vào kiếm mà chạy khắp thiên hạ, một bông hoa sen sinh ra từ nước trong, hay một tiên tử được thiên nhiên chạm khắc, Vô Tướng Vương đều bắt chước giống như đúc.
Nhưng bất cứ kẻ nào, đều cho rằng Vô Tướng Vương là một nam tử.
Đậu Trường Sinh cũng cho là như vậy.
Không ngờ tên thật lại nữ tính đến như vậy, xác suất là nữ nhân cực kỳ cao.
Phần quan trọng nhất nằm ở chỗ?
Những suy nghĩ mà Đậu Trường Sinh đã thông suốt cách đây không lâu giờ đã trở nên hoàn toàn hỗn loạn, toàn bộ đều là một cuộn đay rối, nhưng lúc này không phải là lúc nên cẩn thận nghiên cứu.
Trong lòng Đậu Trường Sinh kinh ngạc, nụ cười hơi xuất hiện chút biến hóa, hắn ra hiệu Chu Quang Nhậm ngồi xuống, bộ dạng gần gũi nói: "Đa tạ huynh trưởng đã thận trọng, có thể nhìn ra đầu mối."
"Nhờ huynh báo hiệu cho chúng ta trước thời hạn, chúng ta mới có thể xử lý thích đáng."
"Chén rượu này, ta kính huynh trưởng."
Tim Đậu Trường Sinh đập lợi hại, với tất cả bố trí hôm nay thì hắn không sợ Diệp Vô Diện, nhưng đối với Vô Tướng Vương, hiển nhiên chỉ bấy nhiêu là không đủ.
Nhất là Vô Tướng Vương hư hư thực thực đã đột phá tới Vô Thượng Tông Sư, bước lên hàng ngũ võ đạo nhất phẩm.
Không.
Không có nhiều sự chênh lệch giữa nhị phẩm và nhất phẩm.
Chỉ cần Vô Tướng Vương nổi giận, bản thân mình cũng không thể sống sót.
Không đợi đối phương mở miệng, Đậu Trường Sinh đã trực tiếp uống một hơi cạn sạch. Hắn chẹp miệng, thầm nghĩ rượu hôm nay không đủ mạnh, lòng hắn còn đang hoảng sợ mãnh liệt đây.
Đậu Trường Sinh nhấc bầu rượu hình trụ tròn lên, rót rượu vào chén, đồng thời mở miệng nói: "Ta lại kính huynh trưởng một chén."
Uống hết ba chén rượu rồi, hắn mới phát hiện rượu không đủ mạnh.
Tuy nhiên, hiệu quả vẫn phải có, sự hoảng loạn trong lòng Đậu Trường Sinh đã giảm bớt một chút.
Chu Quang Nhậm giơ tay, cũng uống cạn rượu trong chén, hắn đặt chén rượu xuống, nhìn động tác hào phóng của Đậu Trường Sinh, mỉm cười nói: "Hôm nay vừa nhìn thấy hiền đệ, mới phát hiện hiền đệ khí phách tài giỏi, hiển nhiên ngoại giới đều hiểu lầm tài đức của hiền đệ rồi."
"Cái gì Thiên Sát Cô Tinh?"
"Đây là một sự bôi nhọ đối với hiền đệ."
"Có một lời mà ta đã chôn giấu từ rất lâu, hôm nay nhất định phải nói ra."