Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 110 - Chương 110. Bão Tố Diễn Kịch Tố Cáo

Chương 110. Bão tố diễn kịch tố cáo Chương 110. Bão tố diễn kịch tố cáo

Chương 110: Bão tố diễn kịch tố cáo

"Nếu không thì thật có lỗi với hiền đệ."

"Hiền đệ có biết, ta không phải Chu Quang Nhậm!"

Đậu Trường Sinh mới vừa nâng chén rượu lên, cánh tay đột nhiên run lên một cái, chén rượu rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.

Hắn ta tự tiết lộ thân phận, đây là muốn động thủ sao.

Ngay lập tức, mặt hắn không còn chút máu, một mảnh trắng bệch.

Rầm!

Một tiếng vang thật lớn truyền ra.

Đậu Trường Sinh bỗng nhiên đứng dậy, không cẩn thận đụng đến bàn bát tiên, thế cho nên bàn bán tiên suýt nữa bị hất đổ, bầu rượu trên đó rơi xuống, thức ăn trên mâm cũng bay ra.

Lúc này Đậu Trường Sinh không để ý tất cả, vẻ mặt vẫn kích động nói: “Khảo nghiệm ta?”

“Có phải hay không.”

“Huynh trưởng không phải Chu Quang Nhậm, còn có thể là ai?”

“Ngươi và ta huynh đệ gặp lần đầu đã quen thân, tình như thủ túc, lời nói thăm dò như thế này cũng đừng nói nữa.”

Diễn không được thì cũng phải cố gắng diễn cho được.

Cho dù là lời nói chính bản thân Đậu Trường Sinh nghe cũng cảm thấy vô cùng diễn nhưng vẫn phải miễn cưỡng nói ra miệng, người đang đối mặt với sinh tử, bao giờ cũng có thể hoàn thành kỳ tích khó mà tin được.

Bàn tay trắng nõn bắt được mu bàn tay của Đậu Trường Sinh, cảm nhận được ấm áp từ bàn tay trắng nõn truyền đến, không đợi Đậu Trường Sinh mở miệng, giọng nói cảm động của Chu Quang Nhậm đã vang lên: “Chính bởi vì chúng ta tình như thủ túc, không phải thân huynh đệ, nhưng hơn hẳn thân huynh đệ.”

“Cho nên mới muốn nói cho hiền đệ biết thân phận chân chính của ta.”

Đậu Trường Sinh lắc đầu liên tục: “Không, không cần nói.”

Chu Quang Nhậm nghiêm mặt nói: “Chắc hẳn hiền đệ sớm đã nhìn ra sơ hở, chẳng qua cũng không nói ra chân tướng mà thôi, đây là vì tốt cho ta.”

“Nhưng ta không phải không biết được người tốt người xấu, há có thể làm cho hiền đệ mạo hiểm nguy hiểm.”

“Ngả bài, ta chính là Diệp Vô Diện.”

“Chuyện Ngô gia bị diệt môn, còn có Bích Hải Châu bị trộm, đây đều là ta làm.”

Chu Quang Nhậm không để cho Đậu Trường Sinh có đường sống cự tuyệt, bắt đầu nói kỹ càng: “Chu gia và Ngô gia quan hệ không phải là đơn giản, mẫu thân của Chu Quang Nhậm là muội muội của Ngô gia chủ.”

“Ta ngụy trang thành Chu Quang Nhậm, cũng là bởi vì Bích Hải Châu bị trộm, muốn đi làm khó dễ hiền đệ, lúc ấy không biết tính tình của hiền đệ, bị hiểu nhầm từ những đánh giá bên ngoài, cho rằng hiền đệ sẽ trả thù Ngô gia.”

“Cũng không muốn nhìn thấy Ngô Lập Bản lão nhị của Ngô gia đoạt lại vật chứng Bích Hải Châu.”

“Lúc ấy liếc mắt một cái đã nhìn ra, cái kia không phải là Bích Hải Châu mà là Giao Nhân Lệ.”

“Giao Nhân Lệ có thể giải bách độc, loại hương đồng nhuyễn ngọc có công hiệu thần kỳ, lúc ấy ta đang chịu đựng thiên mệnh cắn trả, trúng một loại kỳ độc, Giao Nhân Lệ rất thích hợp sử dụng, cho nên muốn Ngô Lập Bản trì hoãn hai ngày đưa về, ta sẽ treo đầu dê bán thịt chó, nhưng không nghĩ đến Ngô Lập Bản đã nhận ra đây là Giao Nhân Lệ.”

“Bất đắc dĩ chỉ có thể động thủ, giết Ngô Lập Bản, tiếp đó ngụy trang thành hắn trở lại Ngô gia.”

Đậu Trường Sinh đột nhiên mở miệng nói:

“Vậy chuyện Ngô gia bị diệt môn?”

Lúc đấy vẻ mặt Đậu Trường Sinh trầm ổn, lần nữa ngồi ngay ngắn xuống, đối phương tự bạo lộ ra là Diệp Vô Diện, mà không phải là Vô Tướng Vương, Đậu Trường Sinh cũng tỉnh táo lại.

Biết rõ bản thân mình nhất thời lo lắng nghĩ sai, bằng vào kiến thức nông cạn, thực lực thấp kém của mình, không thể nào nhìn thấu được thiên biến vạn hóa của Vô Tướng Vương.

Chu Quang Nhậm lắc đầu nói: “Ngô gia râu ria không đáng kể, bây giờ trọng yếu nhất là Diệp Vô Tướng một chuyện.”

“Diệp Vô Tướng đã ngụy trang trở thành Hộ bộ Hữu Thị Lang Chu Tuyển Tài, đợi thái tử sinh nhật không bao lâu sau, có thể thông suốt đi đến Đông cung, nếu lén lút gặp mặt với thái tử thì đã trễ mất rồi.”

Đậu Trường Sinh hiện ra nghi ngờ, mở miệng khó hiểu nói: “Diệp Vô Tướng cực mạnh cũng chỉ là võ đạo Tứ phẩm, không phải Thượng tam phẩm Tông Sư, cho dù gặp được thái tử, cũng không thể nào giết được thái tử, hoặc là thay đổi thái tử đi.”

Thái tử là thái tử của một nước, dưới một người trên vạn người.

Truyền thừa của hoàng thất Đại Chu, một bộ Thần Ma võ học《 Hoàng Cực Kinh Thế Lục》, đây là truyền thừa đỉnh cấp nhất, các triều đại đến nay chỉ có thái tử và Thánh Nhân mới có thể học tập, mặt khác bất cứ một vị nào có gan tu hành《 Hoàng Cực Kinh Thế Lục》 đều là đại nghịch bất đạo, lấy tội mưu phản luận xử.

Đây là một thế giới, lấy võ xưng hùng, dù là chưởng quản lễ nghi Lễ bộ thượng thư, đó cũng có thể là cường giả phá núi lấp biển.

Thái tử là thái tử cao quý, có võ học đứng đầu Thần Ma, còn có tài nguyên 108 châu của thiên hạ, đối với rất nhiều võ giả bình thường cả đời cũng không thu được trân bảo, nhưng với thái tử thì chỉ là là vật bình thường.

Bình Luận (0)
Comment