"Long Phượng, Long Phượng, đây chính là Long đại ca, hai bên quan tâm lẫn nhau, cơ bản không phải là vấn đề."
"Nữ hoàng Linh tộc cùng lão đại tỷ Đan Phượng là tỷ muội thân thiết, nếu tính toán như vậy, ngũ tộc cũng đã không còn là vấn đề."
"Bây giờ đã có bảy tộc liên minh, cũng không biết lão đại tỷ Đan Phượng muốn dừng lại như vậy, hay là tiếp tục mở rộng, ta nhớ lão đại tỷ từng đi qua Cự Nhân tộc học tập, quen biết với tam hoàng tử Cự Nhân tộc, bây giờ cũng có quan hệ không nhỏ với Cự Nhân Vương, không biết có thể nói kéo Cự Nhân tộc vào hay không?"
Sắc mặt Tự Vô Mệnh biến đổi, chua xót nói: "Không tính là không biết, ở phương diện tính toán này, năng lực của lão đại tỷ quá khủng bố.”
"Thập đại chủng tộc cũng chỉ còn Vũ tộc vàThần tộc, Thần tộc thần bí hiếm khi xuất thế, Nữ vương Vũ tộc có quan hệ không tệ với Nữ hoàng Linh tộc, ba người các nàng chính là tỷ muội tình thâm, mỗi người quản lý đại tộc, được xưng là giai thoại một đời."
"Xong rồi, Thương tộc sắp xong rồi."
Kinh đô ẩm thực.
Mặc dù cuộc chiến đã kết thúc nhưng nơi đây vẫn hỗn loạn như trước.
Nối liền với đất trời, những bức tượng dường như có hơi thở của Thần Ma từng bước đi đến trung tâm chiến trận, chúng phối hợp với nhau giống như những những kẻ anh hùng trần tục.
Chỉ là so với đám anh hùng phàm trần kia, chúng hơn hẳn về mặt nguyên khí và có trí lực.
Chúng có thể lấy "dẫn kinh cứ điển" mà liên tục hô vang, mở đầu cho một cuộc đại chiến dính vô vàn thủ đoạn. Phía Thần Ma đã có mặt từ lâu sẵn tiện mang theo vô số đám tùy tùng, trong một khoảng thời gian ngắn, nơi thủ đô ẩm thực này đã đông đúc thêm gấp bội.
Tất cả bọn chúng bắt đầu di chuyển lần lượt, nhất thời khiến kinh đô mỹ thực chìm ngập trong phong ba khói lửa, đánh dấu sự toàn thắng của bọn chúng.
Bất luận quán rượu nào nằm trong kinh đô ẩm thực, hiện tại đều đã nổ tung. Đặc biệt là địa điểm Thiên lầu Triều trở nên hoang tàn bởi kết cấu không vững chắc và nền móng mềm yếu, căn bản không thể tiến vào bên trong, hơn nữa còn không có một ngồi nào nghỉ chân cho đàng hoàng.
Thông qua một khe hở nhỏ giữa hai cánh cửa của gian phòng bậc nhất của Thiên lầu Triều, Phượng Khinh Ngữ mặc chiếc váy dài đỏ rực, bắt đầu bước tới nhìn vào trong. Ngay tức khắc, mặt cô đanh lại rồi xông lên tựa như quả cầu lửa bay tới, nháy mắt đã bay đến chỗ Đan Phượng, gấp gáp truy vấn người kia: "Không phải Đậu Trường Sinh đã chết rồi sao?"
Đan Phượng không trả lời, chậm rãi đi đến phòng riêng, từ từ ngồi xuống, nhìn Phượng Khinh Ngữ nóng vội ở cạnh mình đi tới đi lui, không ngừng hỏi.
"Hắn chưa chết."
Phượng Khinh Ngữ hỏi tiếp: "Vậy chỉ là tin đồn sao?"
"Thần Ma Ảnh tộc Thiên Ảnh giết chết Dạ Vô Thường, sau đó lại giết thêm Đậu Trường Sinh, hắn muốn mượn chuyện này châm ngòi quan hệ giữa Nhân tộc và Dạ Xoa tộc, gây nên đại chiến chủng tộc."
Đan Phượng không trả lời, mà đưa tay đẩy Phượng Khinh Ngữ, ý bảo Phượng Khinh Ngữ đứng ở sang một bên. Phượng Khinh Ngữ muốn biết thêm nhiều điều nhưng lại hướng tới chú ý cánh cửa của căn phòng chầm chậm mở.
Không khí lạnh tràn vào phòng, trong phút chốc trên mặt đất trải một tầng sương lạnh. Thanh Hà Long Quân thân khoác long bào, đầu đội miện quan có phần rũ xuống, che gần nửa khuôn mặt lạnh lùng. Y hành lễ với Đan Phượng trước, sau đó trầm giọng cất tiếng: "Lão tỷ."
"Nhân tộc quá ngông cuồng."
"Thiên Ảnh luôn giữ phép tắc, trong số các Thần Ma ta từng chạm mặt, tuyệt nhiên sẽ không kiêu ngạo sát hại Dạ Xoa tộc, gây xích mích giữa Nhân tộc và Dạ Xoa."
Chuyện này không chừng ẩn chứa nhiều mờ ám.
Ánh nhìn lạnh nhạt dừng lại trên người Thanh Hà Long Quân, từ sâu trong đôi mắt đó chẳng thể ẩn giấu sự căm ghét trong lòng. Dung mạo khôi ngô, thân thể tráng kiện tựa tháp sắt. Hai cánh tay bao lớp cơ rắn chắc tựa đá hoa.
Sống mũi cao và thẳng, đôi mắt có thần, tóc bay tán loạn, toàn thân tràn đầy khí thế hoang dã, trong mắt lóe sáng như có tia chớp lộ ra vẻ giễu cợt.
Thanh âm máu lưu động giống như con sông Trường Giang lớn với âm thanh của dòng nước chảy xiết vang vọng, đứng trong gian phòng cơ hồ ở nơi biển máu vô biên.
Phượng Khinh Ngữ sắc mặt trắng bệch, hơi thở bỗng trở nên dồn dập, mơ hồ hiện ra linh vũ màu đỏ rực, hình người và chân thân thay đổi bất định.
Đan Phong hừ lạnh một tiếng, thanh âm giống như Hồng Trung Đại Lục, Phượng Thanh Vũ thần sắc khôi phục, không dám nhìn góc tường nữa, lui về phía sau ba bước, hoàn toàn nép sau Đan Phượng, coi nàng ta là tấm chắn khiến ánh mắt người kia hướng vào mình.
Đan Phượng đưa tay vỗ vỗ lưng Phượng Khinh Ngữ trấn an, nàng ta bất mãn nói: "Da Luật Hồ Từ nơi này không phải Hồ Man, ngươi muốn khoe khoang uy phong thì đến nhân giới. Nơi này cũng không phải là nơi ngươi có thể giương oai."
Da Luật Hồ Từ cười lạnh nói: "Tiền bối người không hiểu quy củ rồi, Bổn Hãn ta đây chí cao vô thượng, làm sao để nàng ta nhìn không chút kiêng dè."