“Đợi đến khi cát bụi của Phúc Địa lắng xuống, mọi chuyện rối loạn sẽ kết thúc.”
Đề nghị này ngay lập tức bị bác bỏ, mà người bác bỏ không phải người ngoài, là thành viên nội bộ của năm tộc, Phượng Hoàng tộc, Đan Phượng không chút do dự nói: “Không thể.”
“Bây giờ tuy xuất hiện cục diện rối loạn, nhưng cũng chỉ là hận thù của vạn tộc gây ra, không phải là chuyện đại sự gì.”
“Ngược lại nếu mở Phúc Địa ra sớm, chắc chắn sẽ đảo loạn những sắp xếp của vạn tộc, có không ít những thiên tài tu hành chưa thành, cuối cùng ảnh hưởng đến việc phát huy thực lực, sau cùng việc tranh đoạt Phúc Địa thất bại, ảnh hưởng quá lớn đến vạn tộc, hơn nữa sớm mở cửa Phúc Địa, đâu ai biết được đó có phải mục đích của hung thủ hay không, để khiến cho thiên tài của vạn tộc không thể hoàn thành huấn luyện đặc biệt.”
Đan Phượng dừng lại một chút, cuối cùng nói một câu tàn nhẫn: “Lại hỗn loạn? Còn có thể hỗn loạn đến như thế nào nữa?”
Đúng vậy, dù cho lại hỗn loạn thì Phượng Hoàng tộc cũng sẽ không bị thiệt hại.
Phượng Hoàng Tộc không có ý định tham dự tranh đoạt Phúc Địa, bọn họ ở trong cục diện hỗn loạn này có tư cách tách biệt, bọn họ đã bước một chân ra, chỉ còn cách một bước nữa là có thể thoát ra khỏi thế cục này.
Việc hỗn loạn này không phải là chuyện xấu, ngược lại còn lài một chuyện tốt, Đan Phượng rất vui vẻ khi thấy một ít Thần Ma của tộc khác bị giết hại, hoặc một vài thiên tài bị giết, thiếu một ít mầm mống chứng đạo, liền sẽ ít đi một vài Thần Ma.
Tất Phương nhìn thật kĩ lão đại tỷ một mắt, đối phương đang xem náo nhiệt mà không sợ phiền phức, không thể nói trước được rằng trong mấy người chết lần này, không có công lao của lão đại tỷ, lại nhìn về hướng Tự Vô Mệnh, mở miệng hỏi thăm: “Ngươi thấy như thế nào?”
Tự Vô Mệnh không ngừng vung vẩy cánh tay lên xuống, nói: “Không được, sao có thể như vậy được.”
“Một miếng nước bọt một cái định, phải tuân theo quy định do vạn tộc đề ra, làm sao chỉ vì chết một vài người mà lại thay đổi thời gian, mà lão đại tỷ nói đúng, thiên tài của Nhân tộc ta đang cực khổ tu hành, tiên pháp của môn phái còn cần hai tháng nữa mới có thể tu thành, nếu đổi thời gian sớm hơn, sẽ ảnh hưởng đến lực lượng chiến đấu.”
“Việc này là hoàn toàn không được.”
Đậu Trường Sinh giật mình một cái, trong lòng không khỏi nảy lên, trong số những người chết, e rằng cũng có một phần công lao của Nhân tộc.
Nhân gia đều có tác phong chính phái, luôn chủ trì cho chánh nghĩa, liên hệ với những người chính nghĩa ở tứ phương, sau đó điều tra chân tướng vụ án giết người, đến chỗ này, như thế nào mà chính bản thân mình lại trở thành một trong những hung thủ.
Tất Phương thấy một màn như vậy, liền cười lạnh rồi đứng lên, tất cả đều không phải thứ tốt đẹp gì, những Yêu tộc hồn nhiên lương thiện là không nhiều.
Tất Phương chế giễu nhìn mọi người, cuối cùng tung ra đòn sát thủ: “Đã không có ý định mở Phúc Địa sớm, vậy nhiều vụ án giết người như thế, đều liên quan đến thiên tài vạn tộc, đây chính là hành động giết người để khiêu khích vạn tộc.”
“Cũng không thể mặc kệ như thế được, vậy nên ta đề nghị mời Tam Mục Thiên Thần Dương Huyền Cơ.”
Ánh mắt Tất Phương giễu cợt nhìn về hướng Đan Phượng, nhìn thấy ánh mắt Đan Phượng co rụt lại, thần sắc đã trở nên khó coi, lại rời ánh mắt đến hướng Tự Vô Mệnh nói tiếp:
“Dựa vào khả năng phá án bắt hung thủ của hắn, lại dựa vào phẩm đức khiến vạn tộc tin tưởng, thì đây là người tốt nhất có thể xử lý hung án bây giờ.”
Tự Vô Mệnh cười ha ha rồi đứng dậy, cao hứng nói: “Tốt, đề nghị này quả thực rất tốt.”
Hắn duỗi tay không ngừng đập vào bả vai Đậu Trường Sinh, Dương Huyền Cơ là thần thám được thiên hạ ca tụng, nhưng bản thân hắn cũng có lão đệ Trường Sinh, nói về vu oan hãm hại, giết người phóng hỏa, hay nói về tội ác cùng cực, lão đệ Trường Sinh không phải người lợi hại nhất, nhưng nếu nói về làm sao để thoát tội, nếu dám xưng thứ hai thì không người nào dám xưng thứ nhất.
Hắn làm ra một loạt chuyện ác, không những cả thiên hạ không có ai tìm ra chứng cứ phạm tội, ngay cả chính mình cũng không phát hiện ra, đây là cái gì?
Đây chính là bản lĩnh.
Có lão đệ Trường Sinh ở đây, Dương Huyền Cơ còn có thể làm được gì chứ?
Đối phương tới đây càng là một chuyện tốt, ngược lại còn có thể chứng minh rằng bản thân hắn vô tội.
Ánh mắt Tự Vô Mệnh nhìn tứ phương xung quanh, con mắt hùng hổ dọa người khiến người ta không thể nhìn thẳng, hùng hổ nói: “Chờ đến lúc mời được người tới, liền biết rõ ai chính là hung thủ.”
Tất Phương không khỏi sững sờ, chắc lẽ hắn đoán sai rồi, Nhân tộc thực sự không hề ra tay?
Hùng hồn như vậy, không có một chút chột dạ nào, nói năng rất có lực lượng.
Chẳng lẽ Tự Vô Mệnh thoạt nhìn hung dữ, bề ngoài thô thiển, giọng nói cũng không dễ nghe, nhìn qua giống kẻ tội ác tày trời, nhưng thực chất là một người lương thiện, là người tốt khó kiếm trong thiên hạ, thành thành thật thật tuân theo quy định?
Bản thân hắn đã hiểu lầm rồi sao?