Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1129 - Chương 1129. Nhân Tộc Không Cho Phép Khiêu Khích! 2

Chương 1129. Nhân tộc không cho phép khiêu khích! 2 Chương 1129. Nhân tộc không cho phép khiêu khích! 2

Sau khi ngăn cản Hư Vạn Vô, Thương Nguyên Nhất lại nhìn thấy Uyên Thủy Long Nữ và Ô Vi Ti đi tới, hai vị này hoàn toàn buông tha việc đuổi theo Nhân tộc hô đánh hô giết, cũng định vị hung thủ là Thương tộc.

Bây giờ Thương tộc khiến nhiều người tức giận, vì bảo vệ Hư Vạn Vô, từng bút nợ máu này nhất định phải nhận.

Tuyệt đối không thể tự cao rằng Thương tộc lớn mạnh mà không thèm đếm xỉa đến mọi chuyện, quan trọng nhất là không thể để cho bà già Đan Phượng chết tiệt kia làm khó dễ.

Có tin tức bí mật truyền tới, bà già Đan Phượng kia đang tại bí mật lôi kéo, đã liên hệ được các đại chủng tộc, cho dù chính mình đã điều tra một phen, không phát hiện ra bất luận manh mối nào, nhưng chuyện này rất có khả năng là thật.

Thương Nguyên Nhất chính mắt nhìn thấy động tác vừa rồi của Đan Phượng, dĩ nhiên khác với tác phong ngày thường, thay đổi sự cẩn thận trước kia, chủ động kéo ra chuyện Phượng Cửu, với cách làm người của Đan Phượng sẽ chỉ bí mật nói rõ chuyện này, bây giờ lại công khai, mục đích là gì không cần nói cũng biết.

Bà già Đan Phượng này là muốn liên hợp vạn tộc, muốn hủy diệt Thương tộc, cướp đoạt Vạn Bảo Các.

Thật là bà già ác độc.

Còn ác hơn cả Nhân tộc.

Thương Nguyên Nhất có thể nghĩ ra nhanh như vậy, cũng vì Đan Phượng có tiền án, bà già này cũng thật quỷ quyệt.

Cuộc chiến ngàn năm năm đó, đã lừa Long tộc nửa cái mạng, sau cùng Phượng Hoàng tộc không bị hao tổn gì không nói còn kiếm lớn.

Thương Nguyên Nhất lắng nghe yêu cầu của từng vị, cho dù là muốn hòa khí sinh tài, sắc mặt cũng không khỏi lạnh lẽo xuống, nếu như nghe theo ý kiến của bọn họ, sợ là phải bán cả Thương tộc cũng không thỏa mãn không được yêu cầu.

Bà già Đan Phượng mở miệng sư tử, vậy mà yêu cầu Đạo Nguyên, giống như là mở màn, những người khác cũng nhao nhao noi theo, một lòng một dạ đều yêu cầu Đạo Nguyên.

Sắc mặt Thương Nguyên Nhất âm trầm, đôi mắt lập lòe ánh sáng lạnh lẽo, nhìn về phía Đậu Trường Sinh đứng thẳng phía xa, trông bộ dáng như một con nai con bị thương, tâm trạng Thương Nguyên Nhất thiếu chút nữa đã mất khống chế.

Là do tên đầu sỏ này gây nên, mới khiến Thương tộc lâm vào khốn cảnh.

Mà đây đã không phải lần đầu, trong đó có một thiên kiêu chết trong tay Nhân tộc, nếu không phải Đậu Trường Sinh xen vào thì mọi việc đã thành công, không nói đã vượt qua thiên mệnh, còn có thể khiến Nhân tộc và Linh tộc phân tranh, tính cả chuyện Phượng Cửu, đây đã là lần thứ ba.

Mỗi một lần càng thêm nghiêm trọng, trước tiên chết thiên kiêu, sau đó lại chết Thần Ma, lần này dù có hi sinh Thương Nguyên Ảnh cũng không thể thỏa mãn vạn tộc, còn không biết sẽ phải trả giá bao nhiêu.

Thương Nguyên Nhất kìm lại lửa giận, Đậu Trường Sinh đã không thể giữ lại nữa, nếu còn có lần sau, sợ là Thương tộc phải diệt tộc, chưa quản đến chuyện xa vời này, xác suất xảy ra cực thấp, nhưng Thương Nguyên Nhất dám đánh cuộc ư? Không dám.

Thương Nguyên Nhất đưa mắt nhìn chung quanh, từng vị Tiên Thiên Thần Ma nhìn chằm chằm lấy mình, như một bầy sói đói, hoàn toàn coi mình thành thịt mỡ, ai cũng đều muốn cắn xé một miếng.

Thương Nguyên Nhất nhìn về phía Tự Vô Mệnh, chủ động mở miệng nói: "Chuyện Thương Nguyên Ảnh làm ra quá ác độc, tộc ta tất nhiên sẽ không bao che."

"Lần này khiến cho Nhân tộc bị ảnh hưởng không tốt, nửa phần Đạo Nguyên coi như bồi thường."

Tự Vô Mệnh lộ ra hàm răng trắng, phun ra hai chữ: "Một phần."

Thương Nguyên Nhất hiện ra sắc mặt đau lòng, hung ác nói: "Đến Vạn Bảo Các lấy."

"Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa."

Tự Vô Mệnh lộ ra sắc mặt thỏa mãn, không ép sát nữa, tuy bây giờ Thương tộc bị người người hô đánh, nhưng nếu chính mình lộ ra ý muốn hủy diệt Thương tộc, trong nháy mắt thế cục sẽ biến đổi, tên Tất Phương và Đan Phượng kia tuyệt đối sẽ đứng về phía Thương tộc, Uyên Thủy Long Nữ và Ô Vi Ti cũng sẽ dương cờ hò hét vì Thương tộc.

Ngũ tộc liên minh vốn không vui khi nhìn thấy có một đại tộc, vì muốn ngăn cản Nhân tộc, vì che gió che mưa, không ngừng tiêu hao thực lực của Nhân tộc.

Nếu muốn hủy diệt Thương tộc, ngọn lửa bây giờ còn chưa đủ, nếu không đau như cắt, bọn họ sẽ không hạ quyết tâm.

Tự Vô Mệnh duỗi tay vỗ vai Đậu Trường Sinh, biểu đạt tán thưởng với hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm Dương Huyền Cơ, chủ động mở miệng nói: "Hành động của tiên sinh quang minh lỗi lạc, nhưng đã phạm vào kiêng kị, sợ là sau đó sẽ có người truy cứu."

"Không bằng đến Nhân tộc ta làm khách trước, đợi đến khi sự tình lắng lại, lại trở về Tam Mục tộc."

Dương Huyền Cơ nhìn chằm chằm mọi người, ôn hòa mở miệng nói: "Không cần."

"Ta tự có cách bảo mệnh, không nhọc bệ hạ quan tâm."

Đậu Trường Sinh không muốn buông tha, chủ động mở miệng mời mọc: "Tiên sinh vẫn nên tránh đi một chút mới tốt."

Nhìn thấy Dương Huyền Cơ lắc đầu, Đậu Trường Sinh tiếp tục nói: "Kể cả không đi Nhân tộc, cũng phải giao ra Chân Thực Chi Nhãn, hoặc là phá hủy đi, loại đồ vật này rất tốt, nhưng cũng là căn nguyên mầm họa."

Bình Luận (0)
Comment