Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1130 - Chương 1130. Nhân Tộc Không Cho Phép Khiêu Khích! 3

Chương 1130. Nhân tộc không cho phép khiêu khích! 3 Chương 1130. Nhân tộc không cho phép khiêu khích! 3

Dương Huyền Cơ không nói thêm nữa, hiển nhiên đã rất phiền chán Đậu Trường Sinh, thấy một màn như vậy, Đậu Trường Sinh thở dài một hơi, nhà mình với thần tượng hiểu lầm, bây giờ tạm thời sẽ không hóa giải được, chỉ có thể chờ đợi sau này gặp lại sẽ giải thích.

Thần tượng đang nổi nóng, mình cũng có thể hiểu, đợi đến khi hết giận, tin tưởng sẽ có thể hiểu rõ chân tướng, biết rõ mình là người tốt.

Đậu Trường Sinh bị kéo một cái, Tiêu Dao Tử truyền âm tới: "Chuyển biến tốt là được rồi."

"Có thể lấy một phần Đạo Nguyên, đã đủ giúp Nhân cảnh trong vòng trăm năm tăng thêm một vị chứng đạo."

"Kể cả Thương tộc có gia đại nghiệp đại, cũng không có khả năng tặng cho mỗi tộc trong thập đại chủng tộc một phần Đạo Nguyên, một phần Đạo Nguyên này chi ra không dễ."

"Còn lại khẳng định sẽ có tranh chấp, làm không tốt sẽ tranh giành tàn nhẫn, chuyện này đã không liên quan gì tới chúng ta."

"Nhanh chóng rời đi."

Đậu Trường Sinh vội vàng tiến lên mấy bước, nhanh chóng đi theo, cũng biết rõ một phần Đạo Nguyên này, do Nhân tộc là bá chủ thiên địa, nhất định phải đuổi Nhân tộc đi trước, còn lại mới dễ xử lý.

Lần này Thương tộc vì để giữ được Tiên Thiên Thần Ma tuổi tráng niên, sợ là sẽ phải chết một vị Thần Ma, tiếp đó là trả giá mấy phần Đạo Nguyên, chuyện này không thể nghi ngờ sẽ khiến Thương tộc đại thương nguyên khí, sau khi không còn Đạo Nguyên, Thương tộc lại muốn tăng thêm Thần Ma cũng rất khó khăn.

m thanh Tiêu Dao Tử chậm rãi lại vang lên: "Chuyện này không thể tuỳ tiện kết thúc, toàn là người tâm đen, bây giờ chỉ tạm thời lừa gạt một phần, tiếp theo còn muốn giúp Ảnh tộc gây sự nữa."

"Ảnh tộc cần tẩy rửa trên dưới một phen, tiếp đó khai chiến với Thương tộc, Thương tộc nếu không chết thêm mấy vị Thần Ma chuyện này sẽ không lắng lại được."

"Nếu Thương tộc lộ ra sơ hở, trận chiến sẽ bị mở rộng."

Giọng điệu của Tiêu Dao Tử cực nóng cháy: "Thương tộc nguyên khí đại thương là tất nhiên, nếu như chết thêm một hoặc là hai vị Tiên Thiên Thần Ma, sẽ dẫn ra phản ứng dây chuyền, Thương tộc làm không tốt có thể sẽ bị diệt tộc."

Đậu Trường Sinh gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, bình thường nếu chết một hai vị Tiên Thiên Thần Ma, dù là chết già trên giường, hoặc là chết vì bị thương, mặc dù là chuyện lớn, nhưng đối với đại tộc như Thương tộc sẽ không nguy hiểm đến mức sinh tử tồn vong.

Nhưng bây giờ bị vạn tộc nhìn nhìn chằm chằm, nếu là xuất hiện chuyện như vậy, sẽ gây cho mọi người ấn tượng rằng Thương tộc chỉ có bề ngoài, miệng cọp gan thỏ.

Chỉ cần Thương tộc xuất hiện chút yếu đuối, thì coi như Thương tộc có thực lực của Nhân tộc, cũng đã đánh mất đại thế, sẽ bị vạn tộc điên cuồng cắn xé, mỗi người một nhát Thương tộc cũng không thể tồn tại được nữa.

Đậu Trường Sinh nhìn về bóng lưng lão thần tiên phía trước, phát hiện đây là một chuyện cũng có nhiều khả năng xảy ra.

Tiêu Dao Tử dịch gần về phía Tự Vô Mệnh, âm thầm truyền âm: "Đậu Trường Sinh lập được công lớn, ngươi định khen thưởng như thế nào?"

"Ta vừa mới nhìn thấy, Đậu Trường Sinh lộ ra niềm ước ao với Thần Mục của Dương Huyền Cơ."

"Dương Huyền Cơ cũng không biết điều, bản thân cũng có không ít vấn đề, chuyện lần này có chút trùng hợp, cho nên loại bảo bối này đừng để người ngoài đạt được, không bằng chúng ta hãy thu nhận."

Tự Vô Mệnh tỏ vẻ hiểu rõ, hơi gật đầu với Tiêu Dao Tử, nói: "Đừng nói lung tung, món đồ này vốn có duyên với Trường Sinh lão đệ, duyên trời định, nên thuộc về Trường Sinh lão đệ."

Không hổ là nhất mạch tương truyền với Cửu U.

Đều thích tròng mắt.

Duyên phận trọn vẹn.

Tự Vô Mệnh trầm giọng tiếp tục truyền âm: "Về phần Dương Huyền Cơ, công chính nghiêm minh không sai, nhưng lựa chọn chúng ta chính là tội."

"Đối với Nhân tộc vĩnh viễn đều đúng, sẽ không phạm sai lầm, có sai chỉ là bọn hắn."

"Nhân tộc!"

"Không cho phép khiêu khích!"

Trong một không gian bí ẩn.

m u, lạnh lẽo, yên tĩnh.

Như không gian hắc ám vĩnh hằng, bỗng nhiên một luồng ánh sáng xuất hiện, như một kiếm khai thiên tích địa, một kiếm chém vỡ hỗn độn, tạo ra ánh sáng, chiếu sáng vạn vật.

Một thân hình hư ảo được ánh sáng vờn quanh đã xuất hiện bên trong không gian, ánh mắt bắt đầu tìm tòi chung quanh.

Khuôn mặt của người tới không có biểu tình, giữa trán có một giọt nước mắt, bất ngờ đó chính là Tam Mục Thiên Thần Dương Huyền Cơ.

Dương Huyền Cơ xuất hiện ở đó khoanh tay đứng chờ, đã không còn sự bén nhọn như khi ở ngoài kia, bình tĩnh đứng chờ, ước chừng sau một phút đồng hồ, lại thêm một luồng ánh sáng xuất hiện, Thương Nguyên Nhất với vẻ mặt âm trầm đã xuất hiện ở phía sau.

Ánh sáng màu trắng sữa tràn ngập, chiếu sáng ra một chiếc ghế đá rộng rãi, hình chiếu của Thương Nguyên Nhất ngồi xuống ngay ngắn, cánh tay hư ảo nâng lên, bàn tay đã ấn lên tay vịn của ghế đá, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Huyền Cơ, một câu cũng không nói mà chỉ chờ đợi.

Bình Luận (0)
Comment