“Nếu chỉ là một mình Da Luật Hồ Từ, ta sẽ ngăn lại hắn, nhưng không ngăn nổi thiên kiêu chết quá nhiều.”
Tự Vô Mệnh than thở một hơi: “Haiz.”
Lời nói lại dừng lại, tranh đoạt Phúc Địa cùng với động thiên, sau khi việc trả thù xảy ra rất ít, phát sinh quá nhiều lần, tiếp nhận lần lượt đột phá giới hạn cuối cùng , từng thứ rất ổn định, nhưng không ngăn nổi lần này bọn họ sẽ chết, Tự Vô Mệnh là thật tâm lo lắng.
Trường Sinh lão đệ quá mạnh, đây cũng không phải việc tốt.
Quên dặn dò một câu, đã không được mấy người còn sống, như Thiên Vũ huynh đệ cùng với Đặc Ma Nhĩ có khả năng lớn sẽ chết, như Ba Tái Nhĩ mới có thể sống sót.
Nếu người trước không chắc chắn chứng đạo, thì người sau hi vọng càng thêm xa vời, bọn họ sẽ sống sót giữ thể diện, không đến mức khiến bọn Da Luật Hồ Từ hắn mất khống chế, đến lúc đó tâm có cố kỵ, việc này sẽ kết thúc.
Tự Vô Mệnh vỗ đùi một cái, thật hối hận.
Bất đắc dĩ hắn tiếp tục nói: “Tiếp theo phải chuẩn bị tốt, ta đi tìm Tiêu Dao Tử, hắn hiện giờ đang khống chế Độ Thế Kim Kiều , đợi đến lúc Trường Sinh lão đệ rời đi, chủ động cải biến địa điểm rời đi, ngươi đi tiếp ứng Trường Sinh lão đệ.”
Những lời này là truyền âm, ngăn chặn ngoại nhân nghe được, Tự Vô Mệnh tiếp tục nói: “Ngươi mang theo Trường Sinh lão đệ lập tức rời đi, trực tiếp trở về Nhân tộc, mà ta phụ trách đảo loạn gia hỏa này một chút, nếu là bọn hắn thật sự dám động thủ, ta phụ trách ngăn lại bọn hắn.”
Đức Trạch thượng tiên sững sờ, lập tức làm theo, không nói gì cẩn thận kẻo tình hình xấu đi đến mức này, giết Tự Vô Mệnh, sẽ khơi mào chiến tranh chủng tộc, vì hậu bối, bọn hắn không còn tư cách này.
Cùng lắm là hắn chịu thiệt một chút, ăn điểm khổ, ném mặt mũi một chút, ký kết một khế ước bất đắc dĩ, đây đối với Tự Vô Mệnh chẳng là gì.
Chỉ là để bảo hộ bản thân khỏi Đậu Trường Sinh, đôi mắt Đức Trạch thượng tiên hơi loé sáng.
Tự Vô Mệnh thành khẩn nói: “Lão tiền bối làm việc ổn thỏa thiên kiêu, trong tộc nhờ cậy vào lão tiền bối.”
Đức Trạch thượng tiên vươn tay vuốt ve bộ râu, trịnh trọng nói: “Bệ hạ yên tâm.”
“Giao cho lão phu, nhất định sẽ không sao cả.”
“Lão phu thích nhất bảo vệ hậu bối.”
Lửa.
Trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng.
Tất cả những gì lọt vào trong tầm mắt đều đang cháy hừng hực.
Ánh lửa đỏ rực, ngọn này nối liền với ngọn kia thành biển lửa mênh mông. Thi thoảng lại có một cơn sóng lửa dâng lên cao rồi ầm ầm lao xuống, nhiệt độ không khí cao khủng khiếp, không ngừng ập đến trước mặt hắn.
Sóng lửa gào thét tràn qua, từng đốm từng đốm rơi xuống,càn quét khắp bốn phương tám hướng xung quanh.
Đậu Trương Sinh cẩn thận cảm nhận sự khác nhau giữa Phúc Địa và Thiên Ngoại Thiên. Thiên Ngoại Thiên mịt mờ bấp bênh, mang đến cho Đậu Trương Sinh cảm giác chông chênh giống như đang lơ lửng giữa không trung, hai chân chưa từng được chạm xuống đất. Còn Phúc Địa lại giống như Nhân cảnh, có thể khiến người ta cảm thấy yên ổn, vững chắc.
Hơn nữa, linh khí giữa trời đất còn đặc biệt nồng đậm, giống hệt như tiên linh khí hắn đã thấy ở Sùng Sơn Động Thiên.
Hoàn cảnh ở đây cực kỳ thích hợp với việc tu hành, nếu có thể chiếm nó làm Phúc Địa thì chắc chắn sẽ có thể khiến gia tộc kéo dài thịnh vượng, mãi không suy tàn.
Tiên linh khí cao cấp hơn linh khí bình thường, có thể giúp mức độ khó khăn trong tu hành giảm xuống. Tư chất vốn chỉ có thể đột phá đến tam phẩm nhưng nếu là ở đây, chỉ cần hoàn thành một tiểu thiên mệnh là sẽ xông được lên trên tam phẩm.
Như vậy đã đủ để chống đỡ một gia tộc. Tại sao mấy thế gia lại có nhiều cường giả? Đó là do bọn họ có thừa truyền hoàn chỉnh, tài nguyên khổng lồ nên có thể bù đắp vào chỗ thiên phú thiếu hụt. Giống như tán tu có thiên phú vất vả lắm mới đột phá được tam phẩm nhưng thế gia lại có thể đột phá, trở thành Tông Sư.
Thế nhưng nếu Phúc Địa này bị Nhân tộc chiếm được, sau sẽ hoá thành một lục địa, tiên linh khí sẽ dần thoái hoá. Đương nhiên rồi, nuôi dưỡng một gia tộc vài trăm vài ngàn người và một châu hơn ngàn vạn người là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Đậu Trương Sinh đảo mắt nhìn xung quanh. Chỗ này ngoài lửa ra thì cũng chỉ có lửa, hắn đưa mắt một vòng rồi trầm giọng nói: “Thiên Đạo thanh minh, Địa Đạo an bình.”
“Thần Mục, mở!”
Đôi mắt Đậu Trương Sinh lấp loé ánh sáng, thần quang lập tức bắn ra ngoài.
Trong tầm mắt, ngọn lửa đang cháy hừng hực giống như đang mờ đi, dần trở nên trong suốt. Nơi ánh mắt hắn chạm đến, ngoài lửa ra thì cũng chỉ có lửa. Thần quang trong mắt từ từ tiêu tán, Đậu Trương Sinh chủ động thu hồi 《 Thần Mục Thất Ngôn Chú》.
Không thể không nói, tuy 《 Thần Mục Thất Ngôn Chú》 này sẽ hao tốn một lượng tu vi rất lớn nhưng lại cực kỳ đáng giá. Nó có thể phá tan huyễn cảnh, nhìn được rất xa hay xuyên thấu…vân vân…Tất nhiên cấp độ sẽ không cao lắm. Dù sao thì môn bí thuật 《 Thần Mục Thất Ngôn Chú》 này chủ yếu là để điều khiển “đôi mắt thật sự.”