Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1158 - Chương 1158. Ngân Đậu Xuất Lồng 2

Chương 1158. Ngân Đậu xuất lồng 2 Chương 1158. Ngân Đậu xuất lồng 2

Luyện khí và luyện đan đều là thứ tiêu hao nhiều giá trị tu vi, nên Đậu Trường Sinh từ bỏ.

Bởi vì Đậu Trường Sinh đã quyết định lựa chọn một thứ khác cũng tốn nhiều giá trị tu vi, đó chính là trận pháp.

Có đại trận Nhị Thập Bát Túc Tinh, tương lai lại suy diễn đại trận Chu Thiên Tinh Đấu, mấy thứ này đều không rời bỏ trận pháp.

Nếu như có thể thì cũng sẽ nhét luyện khí vào trong đó, như vậy mới có thể bảo đảm tính thuần khiết của trận pháp, sẽ không bởi vì luyện chế trận kỳ bị người khác động tay động chân. Có điều đây là ý nghĩ u ám, Nhân tộc hiện giờ không thể nói là toàn bộ đều cùng một tâm tư, nhưng ít ra làm được trên dưới một lòng, cũng có mâu thuẫn và xung đột, nhưng đại sự không hồ đồ.

Đậu Trường Sinh đã đi đến vị trí đỉnh núi Chú Kiếm Sơn, ánh mắt cũng ngưng tụ.

Ở phía trước của Đậu Trường Sinh, vốn nên cung phụng bảo kiếm trân quý nhất.

Thần Binh là không thể nào, Tông Luyện mới chỉ là Thần Ma, đâu có nhiều Thần Binh đến mức tùy ý trưng bày được. Chẳng qua không có Thần Binh nhưng tuyệt đối không thiếu Bán Thần Binh nhất phẩm được.

Cho dù bởi vì năm tháng nên Bán Thần Binh nhất phẩm mất đi linh tính, nhưng phẩm chất vẫn cực cao, mang về rồi có hi vọng chữa trị được. Cho dù không được, một lần nữa luyện lại cũng là tài liệu thượng hạng, đương nhiên nếu như để lại cho đời sau thì cũng là với tư cách một bộ phận của truyền thừa Chú Kiếm Sơn.

Tên khốn nào động vào đồ đạc của mình rồi.

Lẽ nào cơ nghiệp tổ tông lại mất trong tay mình.

Mấu chốt nhất là, cảm giác thứ sáu đã dẫn dắt và hô hoán mình trong u minh thế mà lại biến mất tăm.

Hai mắt Đậu Trường Sinh nổi lên tơ máu, tròng mắt đã đỏ lên.

Ánh mắt hắn như điện, lạnh lùng nhìn quét tứ phương, thế mà lại không thấy bất kỳ một bóng dáng nào.

Hắng hừ lạnh một tiếng.

Cho rằng như vậy là có thể giấu giếm được à.

Ngây thơ.

"Thiên Đạo thanh minh, Địa Đạo an ninh."

"Thần Mục mở!"

Phạm vi nhìn trong bốn phía chỉ một thoáng đã biến đổi, trời đất giống như bị tinh lọc, các loại chi tiết đều hiện ra trong mắt của Đậu Trường Sinh.

Trên đài cao hơn một trượng phía trước rỗng tuếch.

Ánh mắt Đậu Trường Sinh nhìn bảo kiếm ở bốn phía của đài cao. Bốn phía này bị bảo kiếm vờn quanh, đông tây nam bắc mỗi nơi lưu lại một đường đá vụn, bảo kiếm như vườn hoa, ánh mắt Đậu Trường Sinh từ từ đảo qua.

Từng thanh bảo kiếm ảm đạm không ánh sáng, điều này biểu thị linh tính trong đó đã tiêu tán. Thượng Cổ cách bây giờ đã quá lâu, ngũ đại kỳ cảnh mặc dù là tài nguyên Thần Ma, nhưng lại là rơi xuống vị cách, sẽ không bởi vì thời gian quá dài dẫn đến tình huống tích lũy trong Phúc Địa càng càng hùng hậu xuất hiện.

Phúc Địa đứng trong Thiên Ngoại Thiên, chính là bèo không rễ, không có lực lượng thế giới liên tục không ngừng chống đỡ, chỉ có thể dựa vào tự cung tự cấp kéo dài hơi tàn.

Nếu không phải loại tình huống này, đâu còn có cơ hội cho bọn họ tranh đoạt Phúc Địa. Trải qua từ Thượng Cổ đến nay đã rất lâu dài, nghìn năm một phần Đạo Nguyên, giờ đây không biết có bao nhiêu Đạo Nguyên nữa, sợ là thập đại chủng tộc đều điên cuồng hơn, dấy lên một hồi vạn tộc đại chiến cũng là không tiếc.

Đột nhiên ánh mắt Đậu Trường Sinh dừng lại, một thanh bảo kiếm vốn nằm ở bốn phía, trong đó thế mà lại tràn ngập ánh sáng nhàn nhạt.

Một màn này vô cùng đặc biệt giống như đom đóm giữa đêm tối, mặc dù bảo kiếm nhiều đến đâu thì cái thanh ấy vẫn là hạc giữa bầy gà, liếc mắt đã bị Đậu Trường Sinh phát hiện.

Tâm trạng Đậu Trường Sinh thư hoãn không ít, thì ra không phải có người nhanh chân đến trước, mà là thanh bảo kiếm này biết ẩn núp.

Đậu Trường Sinh vận dụng Thần Mục, tỉ mỉ phân biệt bốn phía một lần, phát hiện chỉ có một thanh bảo kiếm ấy tương đối đặc thù, tràn ngập ánh sáng nhàn nhạt, rất rõ ràng đây là linh tính, thị giác bình thường không nhìn thấy được, mà một ít bí thuật bình thường cũng không được, phải là liên quan đến trình độ Thần Ma mới có thể.

Có một đôi mắt tốt thật sự là quá quan trọng, Đậu Trường Sinh không khỏi nghĩ tới Ngẫu Tượng, con mắt lóe lên một tia ánh sáng rồi biến mất, hôm nay Thần Mục Thất Ngôn Chú dùng tốt như vậy, có thể nghĩ con mắt thứ ba của Ngẫu Tượng tốt bao nhiêu.

Ánh mắt Đậu Trường Sinh nhìn về phía những vị trí khác, không có nhìn chằm chằm bảo kiếm đầy rẫy linh tính kia, trong lòng đang phán đoán trạng thái của nó. Theo đạo lý thì qua năm rộng tháng dài, coi như là một Thần Binh, sợ là linh tính cũng đã biến mất bảy tám phần.

Nhân tộc Thần Binh đông đảo, là vì đều bị hậu bối tiêu hao Đạo Nguyên trân quý cung cấp nuôi dưỡng, lấy sức của toàn tộc để cung phụng. Việc này tương đương với bảo dưỡng, chắc chắn có trọng bảo thì nhất định phải như vậy, nhưng loại này khẳng định là trình tự cực cao, cái này nằm trong điểm mù tri thức của Đậu Trường Sinh, nhưng một Thần Binh thì khẳng định là không thể nào đích.

Bình Luận (0)
Comment