Chương 116: Đao trảm Tông sư (2)
“Tuổi ngươi không lớn lắm nhưng lòng dạ của ngươi lại độc ác như rắn rết, âm hiểm xảo trá như thế.”
“Nếu không phải ta đã có chuẩn bị từ trước thì lấy tính cách của gia sư, lấy chuyện ngươi đêm khuya đến thăm, khoa trương miêu tả chuyện nghiêm trọng, sợ là đã bị ngươi tính toán thành công, đến lúc đó để cho ngươi lại lập công lớn, sợ là có thể trực tiếp trở thành Thập Đại Danh Bộ.”
“Xem như tiền bối ta muốn khuyên nhủ ngươi một câu, mọi chuyện không thể làm đến tận.”
“Làm người nên lưu lại một đường, ngày sau còn dễ nói chuyện.”
“Chuyện này không cần ngươi tiếp tục nhúng tay, ta đã và tiếp xúc với Diệp Vô Diện, đã quyết định kế hoạch, đợi đến lúc sinh nhật Thái tử, Vô Tướng Vương sẽ tự nhận hậu quả xấu.”
Trong lòng Đậu Trường Sinh nặng nề, Diệp Vô Diện lấy mình và Lục Phiến Môn tiếp xúc, lại tiếp xúc với Đông Phương Thái A, nhìn như là trả thù Vô Tướng Vương, nhưng thật ra?
Diệp Vô Diện kia mới chính là Vô Tướng Vương.
Bây giờ xem ra kế hoạch vô cùng thành công, ánh mắt của Thần Hầu Phủ đã chú ý đến sinh nhật của thái tử, đều cho rằng mục đích của hắn là thái tử.
Thái độ của Đông Phương Thái A không tốt, nhìn như là chỉ trích một loạt, nhưng Đậu Trường Sinh có thể hiểu được, chẳng qua Đông Phương Thái A chỉ là trốn tránh trách nhiệm, nếu thật sự chí công vô tư thì có thể trực tiếp liên hiệp với Lục Phiến Môn.
Bây giờ che giấu còn không phải lòn riêng quá nặng.
“Chuyện từ đầu đến cuối, ta sẽ tự h nói rõ với Thần Hầu.”
“Có phải cố ý tính toán hay không, điều này phải xem thái độ của Thần Hầu đã.”
“Nếu Vô Tướng Vương đã bắt đầu hành động, dù là bị ngăn cản cũng sẽ tạo thành thương vong cực lớn? Chúng ta không…”
Không đợi Đậu Trường Sinh mở miệng nói xong, Đông Phương Thái A quả quyết bác bỏ nói: “Không thể nào.”
“Ta sẽ không cho phép.”
“Quân tử có thể bị lừa dối.”
“Từ trước tới nay gia sư quang minh lỗi lạc, dễ dàng bị các ngươi ** tà ma tiểu nhân này lừa gạt.”
“Trước sinh nhật thái tử, ta sẽ không cho phép ngươi gặp sư phụ.”
Trái một câu lòng dạ cực sâu, phải một câu tiểu nhân gian tà, trong lòng Đậu Trường Sinh cũng sinh ra một tức giận, Đông Phương Thái A này cũng không phải thứ tốt đẹp gì, lần trước chuyện bên trong Chu Tước phường còn có bút tích của Đông Phương Thái A.
Mục đích này chính là dẫn tới Bát Tí Thần Bộ Vạn Nhân Vãng và sư phụ Triệu Vô Độ xung đột, để cho một người từ trong Lục Phiến Môn không tiếp tục chờ được nữa, từ đó thu nạp vào trong Thần Hầu Phủ
Vị này lòng riêng quá nặng, vì Thần Hầu Phủ thượng vị đã không từ bất cứ thủ đoạn nào, xứng đáng Thần Hầu dạy bảo sao? Vậy mà không biết xấu hổ nói mình không phải người tốt.
Loại người như thế, giảng đạo lý là nói không được.
Cho dù là nói ra từ đầu đến cuối cũng sẽ không làm cho Đông Phương Thái A bừng tỉnh, ngược lại sẽ làm cho Đông Phương Thái A thay đổi kế hoạch, muốn đạt được thu hoạch càng lớn.
Đạo lý nói không thông.
Như vậy liền dùng đao để nói chuyện.
Băng Phách Đao treo bên hông, trong nháy mắt đã ra khỏi vỏ.
Hàn khí bộc phát, một đao sáng chói đã vung ra.
Một đao của Đậu Trường Sinh chém về phía Đông Phương Thái A.
Chít chít méo mó, làm sao lại nhiều lời vô nghĩa như vậy.
Làm ra thì xong rồi.
Một đao ngang trời.
Băng Phách Đao sáng chói như ngọc thạch ánh lên hào quang mỹ lệ, hàn khí vô biên như một đoá sen trắng, chớp mắt nở rộ ra.
Màu sắc huyền huyễn, xinh đẹp mông lung, như thể đã gom hết mọi sự tốt đẹp của thế gian.
Tầng tầng lớp lớp sương lạnh lấy Đậu Trường Sinh làm trung tâm, không ngừng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Lát gạch, ghế bành làm bằng gỗ, bàn bát tiên, thoáng chốc cũng bị đông lại, một lớp băng cứng màu trắng phủ lên phía trên.
"Ngươi dám?"
Sau một thoáng yên lặng.
Tiếng gầm gừ tức giận vang lên.
Khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Thái A đã hoàn toàn vặn vẹo, chòm râu đen được sửa soạn chỉnh tề lúc này cũng bay lên, tức giận giống như một con sư tử dữ tợn.
Mặc kệ Đông Phương Thái A suy nghĩ như thế nào?
Cũng không đoán trước được Đậu Trường Sinh sẽ dám ra tay.
Không nói đến chuyện Thần Hầu Phủ trang nghiêm túc mục là cấm địa hiếm có trong thiên hạ, có Vô Thượng Tông Sư toạ trấn, và với huynh đệ đồng môn nán lại Thần Đô đang cư trú trong Thần Hầu Phủ, trong số đó không thiếu Tông Sư.
Chỉ một mình Đông Phương Thái A cũng đã là thượng tam phẩm Tông Sư rồi.
Một kẻ chỉ là hạ tam phẩm, cho dù đã thức tỉnh được Bán Thần Binh cũng dám vung đao với một Tông Sư.
Thật sự là to gan quá rồi!
Có gan làm như vậy, không phải vô tri thì chính là kẻ ngốc.
Ống tay áo to rộng của Đông Phương Thái A phất xuống, bàn tay tung ra một chưởng từ trên trời rơi xuống.
Chỉ một thoáng sau.
Đoá hoa hàn băng xán lạn nở rộ kia như bông tuyết gặp phải ánh mặt trời, trong phút chốc cũng đã tan rã.