Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 117 - Chương 117. Đậu Trường Sinh Cũng Là Một Tiểu Nhân.

Chương 117. Đậu Trường Sinh cũng là một tiểu nhân. Chương 117. Đậu Trường Sinh cũng là một tiểu nhân.

Chương 117: Đậu Trường Sinh cũng là một tiểu nhân.

Trời đất như thể vừa được sống lại.

Một chưởng này che khuất bầu trời, giống như cả vòm trời đang rơi xuống.

Trời đất căm thù, giống như kẻ địch của cả thế giới.

Một cái phất tay, long trời lở đất.

Một tấc vuông trong tầm tay này giống như thế giới.

Đây là cảnh giới thiên nhân giao cảm, là cảnh giới áp đảo trên Pháp Tướng tam phẩm, tiến thêm một bước nữa chính là võ đạo nhất phẩm thiên nhân hợp nhất.

Đông Phương Thái A không phải Tông Sư võ đạo Pháp Tướng cảnh tam phẩm mà là một Đại Tông Sư thiên nhân giao cảm võ đạo nhị phẩm.

Một đao sáng chói này đủ để chặt đứt lửa và gió, nhưng dưới một chưởng kia nó lại yếu ớt hệt như con sâu cái kiến, dẫu cho Băng Phách Đao có giãy giụa ra sao cũng không thể đột phá giam cầm này được, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến một nhịp thở, Băng Phách Đao như lâm vào vũng bùn, hoàn toàn bị giam cầm.

Đông Phương Thái A đã nổi lên sát tâm.

Tuy chỉ là một chưởng bình thường, nhưng một vị võ đạo nhị phẩm Đại Tông Sư ra tay, diễn sinh ra lực lượng đất trời, đây tuyệt đối không phải một đòn mà kẻ dưới tam phẩm có thể ngăn cản được.

Võ đạo cửu phẩm.

Hạ tam phẩm là lực lượng của bản thân, trung tam phẩm thu được thiên địa gia trì, thượng tam phẩm đại biểu thiên địa.

Một khi bước vào tam phẩm đã chính thức không phải người, bắt đầu hướng tới lột xác thành tiên, võ đạo nhị phẩm Đại Tông Sư đã bước thêm một bước quan trọng trên con đường hoá phi nhân.

Bịch, bịch, bịch!

Đậu Trường Sinh liên tục lùi ra sau, nhưng một chưởng chặn hết tầm nhìn này không những không giảm nhỏ i mà còn không ngừng tăng trưởng, bất kể Đậu Trường Sinh tránh né ra sao thì bàn tay có đường vân rõ ràng, pháp tắc đan xen giống như đất trời kia cũng từ từ rơi xuống.

Trông có vẻ chậm nhưng thật ra rất nhanh.

Chưa đến một nhịp thở đã tới được phía trên Đậu Trường Sinh.

Một chưởng này mà đập xuống, đủ để nghiền Đậu Trường Sinh thành thịt vụn.

Từng đốm sáng nhỏ chợt xuất hiện, đốm sáng vô tận như tán hoa của nữ thần đang được khuếch tán ra xa, ánh sáng nho nhỏ rải rác khắp sảnh ngoài.

Những đốm sáng liên kết với nhau, cuối cùng một bóng dáng mơ hồ hiện ra từ trong đó.

Đó là một ông lão, khuôn mặt trải qua nhiều sương gió đã hình thành rất nhiều nếp nhăn, mặc trường sam màu tím, sau khi hắn xuất hiện đất trời dường như ngừng chuyển động.

Hiện hóa ra ý chí, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Đông Phương Thái A.

Một chưởng nọ vẫn chưa đánh xuống mà trực tiếp cứng đờ trên không.

Hiện hoá ý chí, đây là tiêu chí của võ đạo nhất phẩm.

Bóng dáng cao khiết và huyễn hoặc của Thần Hầu không thèm nhìn Đông Phương Thái A, quay lưng về phía Đông Phương Thái A, ánh mắt lão nhìn Đậu Trường Sinh chăm chú, nói với hắn bằng một giọng bằng phẳng: "Kính xin tiểu hữu chờ trong chốc lát."

Nói xong, bóng dáng cao lớn và vạm vỡ ấy dần dần tiêu tan.

Từng phần bắt đầu tan rã, đốm sáng cũng dần tiêu tan.

Đậu Trường Sinh thấy nhẹ nhõm trong lòng, mặc dù lần này vung đao nhưng hắn biết nếu có động tĩnh gì thì nhất định sẽ quấy rầy Thần Hầu và hắn sẽ tới ngăn cản.

Nhưng đây chỉ là suy đoán, tình huống thật sự ra sao, ai mà xác định được?

Hương vị của cá cược rất nồng nặc.

Nếu không phải đã xác định nhiều lần phẩm hạnh của Thần Hầu từ miệng của Đông Phương Thái A thì Đậu Trường Sinh cũng không dám làm càn vung đao với Tông Sư như vậy.

Đông Phương Thái A thu tay lại, hắn bất mãn nhìn về phía Đậu Trường Sinh, cuối hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người sải bước đi về phía hậu đường.

Đậu Trường Sinh cắm Băng Phách Đao vào vỏ, nhìn chăm chú vào lớp băng cứng đã biến mất tăm không còn bóng dáng, sảnh chính lại khôi phục như lúc ban đầu, như thể chưa từng có bất kỳ một dấu vết chiến đấu nào.

Cảnh giới thượng tam phẩm thật sự không phải cảnh giới mà hiện giờ bản thân hắn có thể hiểu được.

Quá mạnh.

Phong cách này rõ ràng không đúng rồi.

Tông Sư và không phải Tông Sư rõ ràng đã là hai giống loài khác nhau.

Đậu Trường Sinh chỉ mới bình ổn cảm xúc được một chút thì Thần Hầu Gia Cát Vô Ngã đã chậm rãi đi tới, khí thế toàn thân thu liễm, sợi tóc bạc trắng tự nhiên thả xuống giống như thác nước, nhìn thế nào cũng thấy bình thường, chỉ duy nhất đôi mắt kia là xán lạn như sao trời.

Đông Phương Thái A đứng một bên hầu Gia Cát Vô Ngã như một nô bộc.

Đông Phương Thái A người cũng như tên, là một nhân vật lộ rõ cps tài, khí chất hết sức đầy đủ, nhất cử nhất động đều đủ để ảnh hưởng bốn phương, nên hắn đã trở thành nhân vật được chú mục nhất giữa một đám người cũng là điều hiển nhiên.

Nhưng khi đứng cùng một chỗ với Gia Cát Vô Ngã, tuy khí chất vẫn như cũ, cũng không có thu liễm lại, nhưng không còn sự sắc bén như gai ở sau lưng, giống như tất cả đều bị che giấu.

Gia Cát Vô Ngã ngồi ngay ngắn, ánh mắt hắn nhìn Đậu Trường Sinh, bình tĩnh lên tiếng hỏi: "Tiểu hữu đêm khuya đến đây nhất định là có chuyện lớn cần bẩm báo."

Bình Luận (0)
Comment