Một lúc lâu, Thần Nhận đột nhiên nghĩ thông.
Chiến đấu khốc liệt trong Phúc Địa, bên ngoài chắc chắn đã có người chú ý.
Mấy ngày trước đây bởi vì đều tự đột phá, nên thập đại chủng tộc vì để con bài chưa lật không bại lộ, ước định ba ngày sau mới có thể quan vọng chiến đấu trong Phúc Địa, hôm nay đã hơn hai ngày rồi, còn có nửa ngày nữa là Thần Ma bên ngoài có thể biết Nhân tộc ăn gian.
Tâm trạng Thần Nhận bình thản xuống, đến lúc đó uy hiếp lớn nhất này sẽ không còn tồn tại nữa, thế nên bây giờ đây không phải chuyện xấu, trái lại là một chuyện tốt, chỉ cần Đậu Trường Sinh giết đủ nhiều thành viên vạn tộc, vậy thì người cạnh tranh với mình sẽ chợt giảm.
Thần Nhận không có chút hình tượng nào, cũng không có khí độ cường giả nào, cứ như vậy bắt đầu chui chút xíu một vào trong bùn đất. Chỉ cần mình ẩn núp tốt, chắc chắn mình sẽ là người thắng trận sau cùng.
Loại dao động kinh thiên động địa như này, cho dù vạn tộc cách xa hơn chút vẫn cảm nhận được.
Cả đám vận dụng bí thuật, tăng cường khoảng cách quan vọng, nhìn cự nhân đang chạy tới kia, sắc mặt cả đám đột biến.
Mới thông qua cảm ứng nào đó, hai thiên kiêu Vũ tộc Thiên Vũ và Vũ Thiên đang gặp mặt với nhau, vẻ mặt vốn tự tin lại hoàn toàn tan biến không còn dấu tích.
Thiên Vũ trực tiếp nói: "Ăn gian."
Vũ Thiên trả lời: "Nhất định là ăn gian."
Hai huynh đệ Thiên Vũ và Vũ Thiên liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kiêng kỵ trong mắt đối phương.
Đấu tranh và lưỡng lự giằng co 3 - 5 hơi thở, cuối cùng Thiên Vũ nói trước:
"Không có cách nào, chỉ có thể làm dung hợp sau cùng."
"Đây vốn là đến Thần Ma rồi mới phải hoàn thành dung hợp, nhờ vào đó trùng kích Tiên Thiên Thần Ma."
"Chưa từng nghĩ đến hôm nay lại dùng ở Phúc Địa."
Trong giọng nói của Thiên Vũ tràn ngập không cam lòng, nhưng không có cách nào cả, nếu không dung hợp trở thành một với Vũ Thiên, căn bản không có lòng tin để sống sót.
Vũ Thiên cũng không cam lòng, lúc này đây đến đây tranh đoạt Phúc Địa, căn bản không coi là chuyện to tát gì, bởi vì tỷ lệ thắng lợi của bọn họ cực cao, cho dù có thất bại thì bọn họ cũng sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng.
Tầm quan trọng của bọn họ đã định trước Vũ tộc không sẽ vứt bỏ, mà chỉ cần vượt qua ba ngày, Thần Ma trong tộc sẽ quan tâm bọn họ, nếu có nguy cơ là có thể ra tay cứu giúp rời khỏi Phúc Địa.
Về phần có kiên trì được ba ngày không, từ đầu đến cuối đều không có suy nghĩ qua, có lẽ chưa từng nghĩ đến điểm mà bọn họ vốn không thèm để ý ấy thế mà lại trở thành lỗ thủng lớn nhất, mang đến nguy cơ sinh tử cho bọn họ.
Đậu Trường Sinh thật sự là quá mạnh mẽ!
Ngoài Phúc Địa.
Từng tia từng sợi vân khí không ngừng bay lên và hoá thành một chiếc giường mây tràn ngập tiên khí.
Tự Vô Mệnh lười biếng dựa vào trên giường mây, đôi mắt nửa khép nửa mở. Hoạ Trung Tiên bên cạnh đang cầm bút tập trung tinh thần vẽ tranh, Đức Trạch thượng tiên nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong bốn vị Thần Ma của Nhân tộc, chỉ có Tiêu Dao Tử phụ trách khống chế bất hủ Thần Binh Độ Thế Kim Kiều không có mặt mà thôi.
Hai ngày trôi qua trong chớp mắt, sau khi tới ngày thứ ba, biến cố đột nhiên xảy ra.
Một vị Thần Ma bỗng ngạc nhiên hô lên: “Đã chết rồi à?”
Trong giọng nói tràn ngập vẻ không dám tin.
Từng ánh mắt tập trung lại liếc nhìn về phía vị Thần Ma này với vẻ không quan tâm.
Chỉ là một gã Thần Ma của một tộc nhỏ bé mà thôi, hiển nhiên là thực lực của thiên kiêu trong tộc đó cũng chẳng mạnh đến đâu. Trong trận chiến tranh giành Phúc Địa lần này, dù biến cố thường xuyên xảy ra, người tham gia giảm xuống trên phạm vi lớn nhưng cũng chỉ là tầng trung hạ mà thôi, trên phương diện chiến lực cao hơn cũng không giảm xuống bao nhiêu cả.
Mỗi lần tranh giành Phúc Địa và Động Thiên, chưa đầy ba ngày sẽ chết một nhóm người, không phải đây là chuyện rất bình thường à, có gì phải ngạc nhiên đến thế chứ?
Nhưng một giây sau, lại vài tiếng hô ngạc nhiên vang lên.
Điều này làm cho Tự Vô Mệnh vốn không quan tâm đột nhiên mở mắt ra nhìn về nơi vang lên giọng nói.
Đôi mắt của Đan Phượng cách đó không xa cũng híp lại, cuối cùng các vị Tiên Thiên Thần Ma cũng để ý tới chuyện này. Chết một hai người thì không sao, nhưng chết liên tục từ ba người trở lên thì có vấn đề.
Chuyện này không giống lần thứ nhất người tham gia tranh giành trước đó, có bốn, năm vị thiên kiêu liên tục tử vong cũng sẽ không tụ tập cùng một chỗ, đều là ngẫu nhiên gặp phải rồi tử vong. Hôm nay, số người tham gia không nhiều lắm, xuất hiện tình trạng liên tục tử vong chỉ có thể nói rằng bắt đầu ôm đoàn mà thôi.
Chỉ khi có nhiều người liên thủ với nhau mới có thể liên tục giết chết những người tham dự khác được.