Hắn tháo Hồn giới xuống vứt đi, Hồn giới bắt đầu rơi xuống rồi biến mất trong Thiên Ngoại Thiên.
Tự Vô Mệnh ở bên cạnh không quan tâm đến những suy nghĩ phức tạp của Gia Luật Hồ Từ, cũng sẽ không nghe lời của hắn. Lúc này, sau khi bị quát, Tự Vô Mệnh không tức giận mà lại vui sướng hớn hở, tinh thần phấn chấn vung tay lên cao rồi lớn tiếng nói: “Nóng nảy.”
“Gia Luật Hồ Từ nóng nảy rồi.”
“Bị ta nói trúng, Gia Luật Hồ Từ lo lắng rồi.”
Mỗi vị Thần Ma đều nhìn về phía Gia Luật Hồ Từ, cũng nhìn thấy Đan Phượng và Tất Phương bên cạnh hắn luôn, ánh mắt bọn họ đều co rút lại.
Cảnh tượng này vốn đã bị nhìn thấy từ lâu nhưng bọn họ lại không xem là chuyện gì to tát. Nhưng sau khi nghe thấy những lời nói của Tự Vô Mệnh, bọn họ lại cảm thấy vô cùng chấn động.
Lần này, Nhân tộc có bốn vị Thần Ma tới, trong đó có một vị Tiên Thiên Thần Ma. Đội hình như vậy đã cực kỳ mạnh mẽ, có một không hai trong vạn tộc rồi. Nhưng nếu so sánh với liên minh năm tộc thì lại kém xa tít tắp.
Trong liên minh năm tộc có Tất Phương của Yêu tộc, Gia Luật Hồ Từ của Hồ Man, Đan Phượng của Phượng Hoàng tộc, Uyên Thuỷ Long Nữ của Long tộc, Ô Vi Ti của Linh tộc. Đây là năm tôn Tiên Thiên Thần Ma, hơn nữa năm tộc này còn có Thần Ma đến, gộp chung tất cả lại đã có mười vị Thần Ma, đây là lực lượng khổng lồ cỡ nào chứ.
Đội hình xa hoa này, người biết thì là tham gia tranh giành Phúc Địa, người không biết còn tưởng là muốn đi diệt tộc đó.
Đôi mắt của không ít Thần Ma đều lộ ra vẻ lo lắng, trong lòng đã nảy lên cảm giác nguy cơ. Liên minh năm tộc mạnh như vậy, sau khi không còn Nhân tộc, tương lai chắc chắn sẽ muốn ra tay với bọn họ. Có người thông minh đã nghĩ tới điểm mấu chốt, Nhân tộc tuyệt đối không thể ngã xuống được, chỉ khi Nhân tộc và liên minh năm tộc cùng tồn tại, tiếp tục bị vây trong tình thế hai cường tranh bá thì bọn họ mới có thể bình an, không bị tộc lớn ức hiếp.
Uyên Thuỷ Long Nữ đeo khăn che mặt màu xanh, đôi mắt ngập trước nhìn Tự Vô Mệnh chăm chú. Trí tuệ của Tiên Thiên Thần Ma Nhân tộc trước mặt này kém xa Tiên Tề Thái Tổ, không làm được chuyện tính toán không bỏ sót điểm nào, nhưng lại đủ không biết xấu hổ, cũng đủ vô liêm sỉ.
Hắn là thủ lĩnh phái đấu võ trong Nhân tộc, một lòng muốn dùng vũ lực thống nhất vạn tộc. Một người đứng đầu một phương lại có thể nói ra những lời mềm yếu như vậy trước mặt mọi người, giống như liên minh năm tộc xưng bá thiên địa, Nhân tộc lòng mang hoà bình, đang chống lại liên minh năm tộc vậy.
Nhưng sự thật thì trái lại, sự thành lập của liên minh năm tộc đến từ trận chiến nghìn năm. Trận chiến này chính là trận chiến Nhân tộc ra tay với vạn tộc, liên minh được thành lập cũng là vì tự bảo vệ bản thân.
Tự Vô Mệnh đủ vô liêm sỉ cộng thêm thực lực của hắn mạnh mẽ mới trở thành một người có độ uy hiếp không thua gì Tiên Tề Thái Tổ.
Uyên Thuỷ Long Nữ xem như chưa nhìn thấy cảnh tượng này, lực lượng chủ yếu chống lại Nhân tộc nhất định là mười tộc lớn. Không phải Uyên Thuỷ Long Nữ không biết nguyên nhân vì sao một vài tộc nhỏ không có thành tựu, nhưng nàng căn bản chướng mắt bọn họ.
Long tộc kiêu ngạo, nhưng Phượng Hoàng tộc thì khác, Đan Phượng chủ động phản bác: “Biến cố xảy ra trong Phúc Địa không phải là do liên minh năm tộc làm.”
“Cũng có thể là do Nhân tộc làm mà, mọi người cũng đã được nhìn thấy thực lực của Đậu Trường Sinh Nhân tộc rồi đó, tất nhiên hắn cũng có thể làm được.”
Tự Vô Mệnh lạnh lùng cười, kiên quyết phủ định ý kiến này: “Đừng có hắt nước bẩn về phía Nhân tộc, mỗi một người tham gia đều là người nổi bật trong vạn tộc, là thiên kiêu của một thế hệ. Dù Đậu Trường Sinh có mạnh thì có thể mạnh hơn bọn họ bao nhiêu chứ?”
“Nếu là một người, hai người thì còn có ưu thế, mà khi có nhiều người chắc chắn sẽ không thể địch nổi, nhất là thiên kiêu của Hồ Man tộc, đây chính là một trong mười tộc lớn đó. Ngươi nói vậy, chẳng lẽ tộc chúng ta có thể dễ dàng đánh bại thiên kiêu của Hồ Man tộc, còn tàn sát thành viên của vạn tộc à?”
Gia Luật Hồ Từ phủ định: “Đây là chuyện không thể nào.”
Tự Vô Mệnh cũng công nhận điều này: “Đúng, chuyện này là chuyện không thể nào.”
“Mọi chuyện xảy ra không liên quan gì đến Nhân tộc cả.”
Đan Phượng nhìn thoáng qua Gia Luật Hồ Từ với ánh mắt không vui, hắn không miệt mài theo đuổi vì đây là điểm mấu chốt của đối phương, có ai cho rằng mình không bằng người khác đâu. Hắn đi thẳng vào vấn đề: “Để làm rõ chân tướng, không bằng chúng ta mở Độ Thế Kim Kiều sớm đi.”
“Dùng Độ Thế Kim Kiều để quan sát tình hình bên trong Phúc Địa, chuyện này không chỉ để làm rõ chân tướng mà cũng là vì suy nghĩ cho vạn tộc.”
“Sau khi Phúc Địa này bị phát hiện không lâu đã bị cấm vào bên trong, tình hình thật sự trong Phúc Địa cũng đều chỉ mới kiểm tra đơn giản qua, phát hiện không có sinh linh cấp bậc Thần Ma là kết thúc. Nơi này không có mối uy hiếp với Thần Ma chúng ta, nhưng không có nghĩa là không có mối uy hiếp với thiên kiêu vạn tộc.