“Chuyện thiên kiêu liên tục tử vong có thể là bị sinh linh, hoặc là những nguy hiểm khác bên trong Phúc Địa hại chết.”
Gia Luật Hồ Từ là người đầu tiên ủng hộ: “Được.”
Tất Phương chậm rãi gật đầu, Uyên Thuỷ Long Nữ cũng không phản đối. Chỉ trong giây lát, mười tộc lớn thì đã có năm tộc tỏ thái độ. Nếu là bình thường thì cảnh tượng này cũng rất bình thường, chỉ cần là chuyện không liên quan đến căn bản, chuyện có cũng được mà không có cũng được, từ trước đến nay liên minh năm tộc vẫn luôn nhất trí, đây là hành động tôn trọng lẫn nhau.
Bây giờ mở Độ Thế Lim Kiều sớm hơn cũng không phải là chuyện lớn gì, đương nhiên bọn họ sẽ không để ý rồi. Nhưng họ không để ý, lại có không ít Thần Ma của tộc nhỏ lưu ý. Ánh mắt của nhóm người này loé lên, bọn họ ở cấp bậc khác nhau nên góc độ suy nghĩ cũng khác nhau. Bây giờ, trong mắt bọn họ là năm vị Tiên Thiên Thần Ma cùng một lòng.
Đây là cảnh tượng đáng sợ cỡ nào chứ.
Chỉ nghĩ thôi đã làm bọn họ kinh hồn bạt vía rồi.
Đan Phượng nhíu mày lại, đôi mắt bắt đầu híp lại, không còn nhìn thấy ánh mắt sáng người nữa mà chỉ có thể nhìn thấy một khe hở. Hắn liếc nhìn Tự Vô Mệnh với ánh mắt đầy sâu sắc, người này chủ động gây xích mích quan hệ giữa liên minh năm tộc và vạn tộc, nhưng lại thật sự thành công.
Đan Phượng không giải thích, bây giờ đang là lúc bọn họ hoảng hốt, dù hành động đơn giản hơn nữa cũng có thể có vô số lời giải thích. Ngươi chỉ ăn cơm uống nước cũng càng nhìn càng thấy nghi ngờ, thậm chí trong đầu còn tưởng tượng ra một âm mưu phá vỡ vạn tộc.
Tự Vô Mệnh ngồi thẳng người, hắn nhìn từng vị Tiên Thiên Thần Ma đang gật đầu, hắn không ngăn cản, hiển nhiên là cảm thấy rất hứng thú với người ra tay.
Sau khi thập đại chủng tộc tỏ thái độ, chuyện này cũng đã được quyết định, chủng tộc khác chỉ có thể ngồi nghe chứ không có cơ hội mở miệng.
Rất nhanh sau đó, một tia sáng màu vàng kim đã rơi xuống rồi không ngừng khuếch tán ra xung quanh thành một màn nước, bên trên chậm rãi xuất hiện hình ảnh.
Thứ rơi vào trong mắt đầu tiên chính là một cự nhân bị sương mù quấn quanh đang đánh một cự nhân cao khoảng mười trượng nhỏ hơn.
Nét mặt của Hành Văn đang cầm một quyển sách to đột nhiên thay đổi, hắn đã nhận ra thiên kiêu đang bị đánh chính là người của Cự Nhân tộc bọn họ.
Cự nhân cao khoảng mười trượng này thình lình chính là Bàn Thạch Pháp Tướng, một trong mười Thiên Công lớn của Cự Nhân tộc, là Thiên Công có lực phòng ngự đứng đầu trong mười Thiên Công lớn. Hôm nay lại máu tươi bắn tung toé, toàn thân đẫm máu, bị thương thế nặng nề như vậy.
Hành Văn chưa kịp suy nghĩ thì đã nhìn thấy một ngọn núi lớn dịch chuyển và trực tiếp nghiền ép, lực lượng hung ác bá đạo lập tức nghiền máu thịt thành một bãi bùn nhão.
Thảm.
Má nó thật là thảm.
Cảnh tượng này làm người ta không nỡ nhìn thẳng.
Tâm trạng của Gia Luật Hồ Từ đột nhiên tốt hơn, hắn không lo lắng mà bắt đầu cẩn thận quan sát.
Cảnh tượng này tạo thành những tiếng xôn xao, quá hung tàn, một cự nhân bị sương mù quấn quanh này này quá hung tàn rồi.
“Chắc chắn loại chiến lực này là đang ăn gian.”
Hành Văn từ trước tới giờ vẫn không tranh quyền thế, tính tình hòa nhã nổi giận. Bởi vì thi thể trên chiến trường không chỉ có thi thể bị nghiền nát này, mà còn có một thi thể khổng lồ, có thể phân biệt được đây cũng là Cự Nhân tộc.
Toàn quân Cự Nhân tộc của hắn bị diệt rồi.
Kết thúc rồi.
Tự Vô Mệnh lập tức nhảy bật lên như bị giẫm phải đuôi, vẫy tay lung tung đẩy Đức Trạch thượng tiên giật mình. Đức Trạch thượng tiên sửng sốt, hắn chợt chú ý tới ánh mắt của Tự Vô Mệnh, trong lòng hiểu ra, lặng yên không một tiếng động lùi về phía sau một bước.
Tự Vô Mệnh lắc đầu như trống bỏi: “Chắc chắn không phải là Nhân tộc chúng ta.”
“Nhân tộc chúng ta không thích tranh giành quyền thế, yêu hoà bình, sao có thể làm ra chuyện hung tàn như thế được chứ?”
Đan Phượng ngạc nhiên hô: “Chết rồi, thiên kiêu của Kim Tinh tộc chết rồi, ngay cả đồng minh mà hắn cũng giết.”
Cự nhân bị sương mù quấn quanh cuồng bạo hung hãn, vung một ngọn núi rồi điên cuồng đấu đá lung tung, tiếng nổ liên tục vang lên như tận thế vậy.
Tự Vô Mệnh cười rồi nói với vẻ càng ung dung hơn vừa rồi: “Các ngươi cũng nhìn thấy Đậu Trường Sinh rồi đó, hắn tuyệt đối không phải là người giết đồng minh.”
Tự Vô Mệnh ngẩng đầu nhìn ngọn núi rơi xuống đó, mặt đất vẫn chấn động như những cơn sóng nhấp nhô. Hắn đang định tiếp tục nói thì đột nhiên im bặt, bởi vì hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đây không phải là thằng nhãi ranh của Xích Đế Cung à?
Hắn cố nặn ra một nụ cười rồi nói: “Người này tuyệt đối không phải là Đậu Trường Sinh, ngươi xem, hắn còn giết cả Nhân tộc nữa kìa.”
Tự Vô Mệnh vừa nói xong, Gia Luật Hồ Từ đã vỗ tay tán thưởng: “Quá hung tàn, không chỉ giết đồng minh mà còn giết cả người cùng tộc, không hổ là hào kiệt miện hạ coi trọng nhất.”