Đức Trạch thượng tiên vì an nguy của Đậu Trường Sinh, cũng đã là tận tâm hết sức, khi còn nằm vùng tại thời điểm âm mưu chưa bị bại lộ, có thể nói là cẩn thận, trình độ phụ trách vượt xa người khác, vì để có thể bước đến vị trí cốt cán, quả thật là dám đánh liều, vì để đỡ đạn cho lão đại, vì để mở ra công việc kinh doanh mới, đều là liều mạng cả.
Đậu Trường Sinh không để ý đến tứ phương xung quanh, được một Thần Ma tôn kính tự mình hộ tống, loại đãi ngộ này quả thật hiếm thấy, trước tiên tìm một nơi để ẩn trốn, đợi đến khi phong ba trôi qua lại quay về Nhân cảnh , đây là kết quả hiển nhiên.
Dù sao thì cũng là ngân Đậu quá phận, đồ sát toàn bộ người của vạn tộc, cho dù còn một ít người sống sót, thì cũng không tới mức dẫn tới phản phệ lớn như vậy, sau khi trải qua chuyện này, bản thân hắn đã mang danh bừa bãi để người người hô đánh, tại vạn tộc đa hoàn toàn không còn đường sống để hắn trở mình.
Thật là càng nghĩ càng thấy thiệt thòi, càng nghĩ càng giận.
Một lần tham gia tranh đoạt Phúc Địa này, bản thân hắn đã đạt được những gì?
Một phần của Phúc Địa bị hứa tặng cho bên ngoài, ngân Đậu đột nhiên phát điên, ý định của Đậu Trường Sinh, không phải tàn sát người của vạn tộc, cũng không phải người trong tộc hắn, trong lòng chắc chắn biến động, chết cũng là chết, vấn đề là Ngân Đậu này tàn sát bừa bãi một phen, năm kỳ cảnh lớn của Phúc Địa, e rằng sẽ xuất hiện vấn đề.
Nói về việc điên cuồng đập một ngọn núi, có sảng khoái không? Vô cùng sảng khoái.
Loại năng lực tróc tinh cầm nguyệt, dời núi lấp bể này, thật sự là phong thái có trong thần thoại, truyền thuyết, thế nhưng Chú Kiếm Sơn là truyền thừa của Thần Ma, bên trên là những thanh bảo kiếm truyền thừa, sợ là đã hỏng một số lượng lớn, không, là có thể để lại một vài vấn đề.
Thực tế là bị Chú Kiếm Sơn và Kim Nham Địa Hỏa đánh một đòn lớn, cả một ngọn núi kiên cố nhất cũng vỡ tan một phần, hơn nữa còn có một hồ nước cực lớn, dù không có tên nhưng cũng chắc chắn là một trong năm kỳ cảnh lớn.
Thế nhưng chỗ này đã khô héo, mặc dù không quá liên quan đến hắn, nhưng hồ nước bị Chú Kiếm Sơn phá vỡ, không biết có thể tu sửa hay không, một lần tàn sát bừa bãi này, không biết tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc.
Vậy nhưng Đậu Trường Sinh không có một chút đau lòng, bởi vì Đậu Trường Sinh đã hiểu rõ một vấn đề, Phúc Địa mà bản thân hắn cướp được chỉ là một phần nhỏ, vậy nên nghiêm túc mà nó, năm kỳ cảnh lớn hoàn thiện cũng tốt, mà hư hại cũng tốt, không liên quan quá nhiều đến hắn.
Phải chọn được Phúc Địa quý chúc thì năm kỳ cảnh lớn mới có thể quay về buổi đầu khai phát, nhưng hắn đã sớm hứa hẹn với bên ngoài, Đậu Trường Sinh đương nhiên sẽ không vì nhìn thấy lợi ích lớn mà phá vỡ lời hứa.
Đối với bản thân hắn mà nói, năm kỳ cảnh lớn này cũng có một ít lợi ích, hắn được hưởng một phần lợi ích, còn lại phải cùng người khác chia sẻ, tuy có không ít nhưng cũng đã bớt đi một phần kích động.
Thế nhưng Đậu Trường Sinh tin rằng, người bên trên chắc chắn sẽ có bồi thường, không thể nào bạc đãi hắn như thế được, suy cho cùng thì cũng là tài nguyên của năm Thần Ma lớn, mặc dù bị tàn phá, phẩm cấp có giảm, nhưng vẫn có thể tương đương với một phần tài nguyên của Thần Ma, ban thưởng một món Nhất phẩm Bán Thần Binh này không phải quá nhiều sao?
Đậu Trường Sinh suy nghĩ đến việc sau khi Phúc Địa được xử lý, thực ra hắn còn có một thanh Sinh Tử Kiếm, đây là một món đồ tốt, Đậu Trường Sinh kìm nén tâm tư muốn nghiên cứu lại, bây giờ đang chạy trốn nên không thích hợp, lại thêm cả Đức Trạch thương tiên cũng không phải thứ tốt, nếu đối phương thấy đồ quý nổi lòng tham thì phải làm như thế nào.
Nói đến Tiên Thiên Thần Ma của Vũ tộc, một chút liêm sỉ đều không có, chỉ để giúp đỡ hắn chạy trốn mà có thể sử dụng cả ma quỷ.
Nếu không phải có quá nhiều người hận hắn, chắc chắn hắn sẽ mua hết.
Thời gian cứ từ từ chậm rãi trôi qua, Đậu Trường Sinh cứ nghĩ ngợi lung tung trên đường chạy trốn, bởi vì ngoài việc này ra hắn cũng không còn gì để làm.
Đột nhiên.
Đức Trạch thượng tiên đang không ngừng đi về phía trước bỗng thay đổi sắc mặt, giơ tay vuốt ve chòm râu, bàn tay kéo xuống mấy sợi râu dài, sắc mặt khó coi nói: “Có kẻ địch đuổi theo.”
“Cứ tưởng rằng nhờ Vũ Nhân Anh cũng có thể đánh lạc hướng bọn chúng, ít nhất cũng cho chúng ta tranh thủ thời gian, đi đến đó trước để chuẩn bị một nơi an toàn, dựa vào đại trận để ẩn nấp tung tích.”
“Thế nhưng không ngờ nhanh như vậy vạn tộc đã đuổi tới, người tới chắc chắn không phải Thần Ma, mà là một Tiên Thiên Thần Ma.”
Đậu Trường Sinh đưa tay sờ sờ gò má mình, lão thần tiên này nói không ngừng không nghỉ, ánh mắt lại luôn nhìn chằm chằm vào hắn không biết có ý gì, giống như trên mặt hắn có thứ gì đó.