Gia Luật Hồ Từ do dự nói: “Không đến mức đó chứ.”
“Thiên kiêu kiệt xuất nhất của Vũ tộc đã chết, người này chính là người mà Vũ tộc coi trọng nhất, vì lý do đó không ngại vạch trần việc Vũ Nhân Anh đang nắm giữ thuật thao túng Độ Thế Kim Kiều.”
“Một khắc trước còn ngùn ngụt lửa giận, một khắc sau đã liên thủ với kẻ thù, Vũ tộc sẽ không vô liêm sỉ như vậy chứ.”
Tất Phương trầm ngâm nói: “Thiên kiêu rất quan trọng nhưng chết rồi thì cũng không đáng một xu. Nếu như có cái giá đủ lớn để đả động tới Vũ Nhân Anh thì việc Vũ Nhân Anh phối hợp với Tự Vô Mệnh để diễn một màn này cũng không hẳn là không thể.”
“Hoàn toàn có thể thu hoạch được chỗ tốt nhất định từ Nhân tộc nơi này, bù đắp một chút tổn thất, đến lúc đó, cho dù là thua lỗ thì chí ít cũng có thể bớt tổn thất đi một chút.”
“Nếu là Thương tộc thì khẳng định là bọn họ sẽ làm như vậy, còn nếu đổi thành Vũ tộc, ngược lại là cũng không dễ nói.”
Gia Luật Hồ Từ xua tay nói: “Cần gì mà phải đoán tới đoán lui, cái dạng bà bà mụ mụ thế này, Đậu Trường Sinh muốn rời khỏi Phúc Địa thì nhất định phải đi qua Độ Thế Kim Kiều, ngũ tộc chúng ta liên hợp lại với nhau là đủ để áp chế một phần Nhân tộc, để Độ Thế Kim Kiều kiểm tra hành tung của Đậu Trường Sinh một phen.”
Gia Luật Hồ Từ lớn tiếng ồn ào, giọng nói cực kỳ vang dội, vang vọng đến phạm vi trăm dặm, đây không chỉ là để cho ngũ tộc nghe mà chủ yếu là cho Vũ Nhân Anh nghe.
Một tiếng này có hiệu quả rất nổi bật, hai vị Tiên Thiên Thần Ma đang giao chiến gầm lên một tiếng: “Đau quá.”
“Gia Luật Hồ Từ ngươi doạ ta giật nảy cả mình.”
“Có thể khiến ta bị thương, chuyện này ta và ngươi chưa xong đâu.”
Luồng gió ầm ầm đột ngột tụ lại, trong nháy mắt bạo phát rồi tản rộng ra, trực tiếp xông về phía Gia Luật Hồ Từ.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, Gia Luật Hồ Từ giận dữ nói:
“Trong thiên hạ thế mà lại có loại người vô sỉ như vậy.”
“Vũ Nhân Anh, cái tên ngu ngốc nhà ngươi, phá hỏng chuyện lớn của ta.”
Sự việc trở nên rõ ràng với thiên hạ, sau khi bị bại lộ, Vũ Nhân Anh không những không xấu hổ rời đi mà ngược lại còn chủ động khiêu khích Gia Luật Hồ Từ ra tay. Sau khi nhìn thấy cảnh này, Uyên Thủy Long Nữ bèn quyết đoán quay người đi rồi nói bằng giọng nhàn nhạt: “Truy sát Đậu Trường Sinh.”
“Ta và Gia Luật đại ca xông lên phía trước, vẫn thỉnh Đan Phượng tỷ tỷ chặn Tự Vô Mệnh và Vũ Nhân Anh lại.”
Tiên Thiên Thần Ma của Thần tộc chủ động bùng nổ, dẫn đầu xông lên đón đầu phía trước, chủ động ngăn Vũ Nhân Anh lại nói: “ Ân oán cũ mới, hôm nay nên tính toán một lần.”
Lại thêm một vị Tiên Thiên Thần Ma bước ra, nhưng lại mở rộng đôi cánh, bất ngờ lại là một vị Kim Sí Đại Bằng Điểu, xuất thân từ Côn Bằng tộc Tiên Thiên Thần Ma Kim Bằng chủ động hừ lạnh một tiếng: “Loạn thất bát tao.”
Cánh chim bất chợt giương ra, chủ động nói: “Nhân tộc Đức Trạch đã biến mất, hiển nhiên là đi tiếp ứng cho Đậu Trường Sinh rồi, với tốc độ của bọn họ thì cho dù là đã chạy khỏi một lúc rồi, ta cũng đuổi theo kịp.”
“Thiên kiêu của tộc ta không thể chết vô ích được.”
“Cùng nhau xông lên.”
“Đậu Trường Sinh nhất định phải chết.”
Tự Vô Mệnh lao về phía trước vung Long Tước Đao Đại Hạ, dốc hết toàn lực chế trụ Tất Phương và Đan Phượng và một vị Tiên Thiên Thần Ma, nhưng lại trơ mắt nhìn bốn vị Tiên Thiên Thần Ma Uyên Thủy Long Nữ, Gia Luật Hồ Từ, Kim Bằng và Ô Vi Ti rời đi.
Trong lòng hắn thở dài một hơi, làm đến bước này đã là cực hạn rồi. Tiếp theo thì phải xem mạng có đủ lớn hay không.
Nhưng cũng biết rõ là hi vọng xa vời.
Số lượng Tiên Thiên Thần Ma truy sát quá nhiều, không ai có thể ngờ rằng đám Thần tộc và Côn Bằng tộc đều sẽ ra tay.
Nói cho cùng thì cuộc thảm sát vạn tộc quá kinh thế hãi tục, chuyện này thực sự là quá tàn khốc, đã triệt để khiến cho vạn tộc phẫn nộ, cũng là do thiên phú của Đậu Trường Sinh quá mạnh nên mới khiến cho vạn tộc khiếp sợ.
Cửa này.
Hi vọng Trường Sinh lão đệ có thể bình an vượt qua.
Bóng tối sâu thẳm không hề thay đổi.
Một luồng ánh sáng xuyên qua bóng đêm, giống như một thanh kiếm sắc bén xuyên qua một đống hỗn loạn, rồi biến mất sau một tiếng huýt sáo.
Đức Trạch thượng tiên râu tóc bạc trắng, bàn tay thô ráp đang duỗi ra vuốt ve bộ râu trắng của mình, hào quang giống như thủy triều, không ngừng rung động từ cách phía, Đậu Trường Sinh đứng sau Đức Trạch thượng tiên một bước, được Đức Trạch thượng tiên đưa theo bên mình, rời xa Phúc Địa, lao đi về hướng tây bắc.
Phương hướng này không phải để quay về Nhân tộc, cũng không phải đi về phía ngược lại của Nhân tộc.
Hai phương hướng này đều quá nguy hiểm, nếu sau khi bị vạn tộc phát hiện, khẳng định bọn chúng sẽ tìm theo hướng quay về Nhân tộc, sau đó sẽ tìm về hướng ngược lại, vậy nên bọn họ đã lựa chọn hướng tây bắc.