Sắc mặt Đậu Trường Sinh thay đổi, vốn nghĩ người tới là một Tiên Thiên Thần Ma, điều này đã ngoài dự đoán, chưa từng nghĩ đến có tận hai Tiên Thiên Thần Ma truy sát hắn, Thiên Ngoại Thiên này không thể ở lại nữa, tương lai nếu có đến Thiên Ngoại Thiên, cũng phải cân nhắc cẩn thận, nếu không sẽ bị người ta dùng côn đánh một trận.
Đậu Trường Sinh bắt đầu viết: “Lão thần tiên làm cách nào mà sống sót đến đây?”
“Vãn bối đã nhìn thấy Uyên Thủy Long nữ đuổi theo hướng mà lão thần tiên đi.”
“Đương nhiên nếu vấn đề này ảnh hưởng đến bí mật của lão thần tiên thì lão thần tiên cứ coi như vãn bối chưa nói gì.”
Đức Trạch thượng tiên không hề chần chừ, trực tiếp viết: “Không có gì không thể nói cả, năm đó ta gặp kỳ ngộ, có được một món bảo vật chết thay, là phù lục của Thượng Cổ Thiên Đạo, Địa Tiên Hoàn Dương Phù.”
“Uyên Thủy Long nữ sở hữu trong tay hung khí của Long tộc, là ma thương Thiên Tội, nếu bị ma thương Thiên Tội đánh trúng thì Địa Tên Hoàn Dương Phù cũng không cứu được, lực lượng của Địa Tiên nhất định phải dùng Tiên Thiên Phục Sinh Phù mới được, thế nhưng lão phu không cho Uyên Thủy Long nữ cơ hội, ta đã trực tiếp tự sát rồi chạy trốn.”
Tuy là một lần tự sát, nhưng cho dù Đức Trạch thượng tiên không mở miệng, chỉ là viết chữ, nhưng Đậu Trường Sinh vẫn nhìn ra sự đắc ý, giống như bên trong tràn ngập sự hưng phấn.
Một Thần Ma có thể sử dụng Tiên Thiên Thần Binh chạy trốn khỏi một Tiên Thiên Thần Ma, đây không phải là một sự sỉ nhục, mà là một việc vô cùng vinh dự.
Dù sao Uyên Thủy Long nữ cũng không phải dạng chó mèo, giống như Đậu Trường Sinh ở kiếp trước, có thể đỡ được ba đao của Quan Công, khi hắn còn vô danh thì đó là sự sỉ nhục, nhưng đợi đến thời điểm danh tiếng của Quan Công vang dội khắp Trung Nguyên, việc này có thể dùng để nói cả đời, thậm chí còn là công lao to lớn được người đời kính nể.
Sắc mặt của Đậu Trường Sinh biến đổi trong nháy mắt, Địa Tiên Hoàn Dương Phù và Tiên Thiên Phục Sinh phù đều là phù lục của Thiên Đạo, là một trong tam phù bất tử, cộng thêm với Kim Tiên Bất Tử Phù, là hoàn thiện Thiên Đạo phù lục, là bảo vật chết thay nổi tiếng của Thượng Cổ Tiên Đạo.
Sự nổi tiếng này không phải là do có hiệu quả lớn, Sinh Tử Mộc Ngẫu so với Địa Tiên Hoàn Dương Phù thì tốt hơn nhiều, tam phù bất tử này nổi tiếng vì có số lượng lớn nhất lại phổ biến nhất, trong điển tịch của Thượng Cổ, ở đâu cũng thấy có ghi chép lại.
Thực tế là Địa Tiên Hoàn Dương Phù xuất phát từ tay của Thượng Cổ Kim Tiên, này giống với Bất Hủ Thần Ma bây giờ, Thần Ma bình thường và Bất Hủ Thần Ma có sự chênh lệch cảnh giới quá lớn, cho nên loại phù lục chết thay này, mặc dù phù lục ở đại giới có không ít, nhưng không giống với Sinh Tử Mộc Ngẫu , có chất liệu hạn chế.
Chỉ cần một Bất Hủ Thần Ma, không sợ tiêu tốn bản gốc, tự thân có thể tạo ra căn cơ, chắc chắn có thể xuất ra một số lượng lớn hàng hóa.
Thế nhưng đến bây giờ, cũng không còn Bất Hủ Thần Ma nào tồn tại nữa, loại bảo vật chết thay này đều là tích lũy từ thời Thượng Cổ, dùng một món sẽ ít đi một món.
Lúc này điều khiến Đậu Trường Sinh kinh ngạc chính là, lão thần tiên dùng một món Tiên Thiên Phục Sinh Phù, chưa nói đến việc vô cùng đau đớn, loại đồ tốt như này dùng nhiều sẽ rất lãng phí, để tới lúc truyền thừa không phải tốt hơn sao?
Đậu Trường Sinh trầm mặc một chút, sau đó mới áp chế tâm trạng mình lại, tiếp tục viết:
“Uyên Thủy Long nữ và Kim Bằng là hai Tiên Thiên Thần Ma, chúng ta ai cũng đánh không lại, nếu như bị phát hiện, chắc chắn chúng ta sẽ phải chết.”
“Người bọn chúng muốn giết là vãn bối, chi bằng vãn bối tự mình ra ngoài, dẫn kẻ địch rời đi, tạo cơ hội cho lão thần tiên.”
Đức Trạch thượng tiên quả quyết cự tuyệt, nói: “Không thể được.”
“Ngươi là tương lai của Nhân tộc, lão phu có chết cũng phải bảo vệ ngươi bình an.”
“Haiz.”
Đức Trạch thượng tiên than thở một hơi, cũng không mở miệng ra nữa, chỉ lộ ra vẻ than thở, sau đó lại phối hợp với những câu chữ, như một bức tranh không có âm thanh, thế nhưng Đức Trạch thượng tiên lại biểu hiện vô cùng sống động, tiếp tục viết: “Nếu biết rõ thiên tài của tộc ta ẩn nấp ở nơi này.”
“Dù nói gì đi chăng nữa lão phu cũng sẽ không chọn trốn ở đây.”
Câu này của Đức Trạch thượng tiên là hoàn toàn thật lòng, nếu biết cái đồ sao chổi Đậu Trường Sinh ở chỗ này, dù có nguy hiểm đến mấy thì Đức Trạch thượng tiên cũng sẽ tình nguyện tránh xa khu vực này.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, ở chỗ này cũng không được, mà đi cũng không được, thật là khó cả đôi đường.
Đậu Trường Sinh khoanh chân ngồi ngay ngắn, lau sạch dịch dạ dày phía trên gò má, những chỗ lồi lõm đều có dấu vết hư thối, dùng tốc độ mắt thằng có thể thấy được đang dần khép lại, Đậu Trường Sinh viết: “Đã khiến lão thần tiên lo lắng cho sự an toàn của vãn bối rồi.”