Đức Trạch thượng tiên không hề nhúc nhích, nhưng pháp lực bao phủ tứ phía đã bắt đầu không ngừng chuyển động, một luồng ánh sáng thoáng hiện, đao khí sáng chói bạo phát, Đức Trạch thượng tiên vẫn như cũ bất động như núi, pháp lực mỏng manh như lụa, đao khí tùy ý chém nhưng vẫn không hề có chút dao động nào.
La võng của pháp lực không ngừng thu hẹp lại, xung quanh đều là đao khí, không ngừng công kích Đậu Trường Sinh, không hề có chút nhân nhượng.
Đức Trạch thượng tiên bình tĩnh nói: “Thần Mà và người phàm là những sinh mệnh hoàn toàn khác nhau, ngươi cứ việc giãy dụa, cái danh Thần Ma trước mặt đều không dùng được, chỉ thể hiện rõ rằng ngươi vô cùng vụng về và buồn cười.”
“Cũng không muốn để ngươi có hy vọng, nơi này có kết giới, mọi thứ đều không truyền ra ngoài, hai Tiên Thiên Thần Ma bên ngoài sẽ không phát hiện ra gì đâu.”
Sau khi dừng một chút, Đức Trạch thượng tiên tiếp tục mở miệng nói: “Cứ cho là trong tay ngươi có bảo vật chết thay thì cũng không thể làm được gì.”
“Lực lượng của ngươi quá yếu, không đủ để bảo toàn mạng sống cho ngươi, trừ khi ngươi có lực lượng của Thần Ma thì bảo vật chết thay của Thần Ma mới có thể cứu ngươi một mạng.”
“Ngươi chạy không thoát cũng không thể dùng bảo vật chết thay, ngươi sẽ không có cơ hội sống sót.”
“Chết chính là kết cục của ngươi.”
“Tâm lão phu đến cuối cùng vẫn thiện, sau khi trở lại Nhân tộc sẽ không nói ngươi tham sống sợ chết, sẽ nói ngươi hi sinh anh dũng, không hổ là anh hùng của Nhân tộc, để sau khi ngươi chết sẽ có được vinh hạnh đặc biệt, được vạn người của Nhân tộc kính nể.”
Đậu Trường Sinh thu tay lại đứng lên, ánh mắt nhìn thật kỹ Đức trạch thượng tiên, trơ mắt nhìn pháp lực đang dần co lại, sau khi cơ thể hắn chạm đến pháp lực, lập tức bắt đầu tan rã, dù cho là đặc tính của Thần Ma 【 Bất Tử Chi Khu 】 và 《 Đấu Ma Đồ Lục 》 mạnh mẽ Đấu Ma Pháp Tướng, cũng giống như miếng đậu hũ yếu ớt, đã biết mất nửa thân thể.
Sự chênh lệch thực sự là quá lớn, Đậu Trường Sinh giống như con sâu cái kiến, nhưng Đậu Trường Sinh hiểu được, kẻ gián điệp của Thương tộc này chắc chắn muốn hắn phải chết.
Đậu Trường Sinh đã chết.
Một khắc sau, Đậu Trường Sinh sống lại.
Chết đi, sống lại.
Khoảng cách trước sau không đến một giây.
Máu thịt vốn đã tan rã, hoàn toàn tiêu tán trong thiên địa, lại một lần nữa được tái sinh. Đậu Trường Sinh sống lại chỉ trong tích tắc, hơn nữa những vết thương trước đó đã hoàn toàn biến mất không còn dấu vết, cơ thể tràn đầy năng lượng, tinh thần phấn chấn, cả người như trẻ ra vài tuổi.
Nơi Đậu Trường Sinh sống lại, lại không còn là dị thú ở trong cơ thể, mà là ở bên ngoài thân thể của dị thú.
Khoảnh khắc mà Đậu Trường Sinh sống lại kia, khiến Đức Trạch thượng tiên đang hừ lạnh, thoáng chốc thay đổi sắc mặt. Ánh mắt nhìn về phía dị thú bên ngoài kia, khoảng cách giữa hai bên gần như vậy, thân là một Tiên Thiên Thần Ma có tên tuổi, đương nhiên Đức Trạch thượng tiên là người đầu tiên phát hiện ra Đậu Trường Sinh.
Sống lại rồi?
Trong lòng Đức Trạch thượng tiên trùng xuống.
Không ổn.
Trúng kế rồi.
Dựa vào trí tuệ của Đức Trạch thượng tiên, chỉ trong phút chốc đã nghĩ thông suốt mọi chuyện. Giống như bản thân mình tự sát, mượn cách sống lại để trốn khỏi sự truy sát của Uyên Thủy Long nữ, mà tên Đậu Trường Sinh này cũng mượn cái chết để thoát khỏi sự bao vây của mình. Khi Đậu Trường Sinh tách khỏi dị thú, như vậy thì khí tức sẽ không thể che dấu được nữa, hoàn toàn bại lộ giữa Thiên Ngoại Thiên.
Điều này cũng có nghĩa là nơi này đã không còn an toàn nữa, có thể đã bị Uyên Thủy Long nữ và Kim Bằng phát hiện ra rồi.
Đậu Trường Sinh đúng là thông minh, tự diễn cho chính mình một màn kịch lấy đạo của người trả lại cho người.
Sắc mặt Đức Trạch thượng tiên trầm xuống, trong lòng sinh ra một ngọn lửa giận dữ, trong nháy mắt đã nổ tung, không ngừng phóng lên trời cao, cả người suýt chút nữa thì nổ tung.
Nghĩ đến hắn đường đường là một Tiên Thiên Thần Ma vậy mà lại bị Đậu Trường Sinh tính kế vả mặt như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Đức Trạch thượng tiên gặp phải chuyện như vậy trong hàng nghìn năm cuộc đời.
Ngọn lửa tức giận bị Đức Trạch thượng tiên gắng sức ép xuống, lúc này tuyệt đối không được để tâm trạng lay động. Nếu thật sự ôm hận mà ra tay, nếu động tĩnh lớn hơn một chút thì chắc chắn sẽ bị Uyên Thủy Long nữ và Kim Bằng phát hiện, phải khống chế sự chấn động của lực lượng, không thể để kinh động đến bọn họ.
Trong nháy mắt Đức Trạch thượng tiên đã ra tay, chớp mắt một cái một dị thú đã chết, hoàn toàn tan biến không thấy tăm hơi. Đức Trạch thượng tiên đã không còn ý định muốn giết Đậu Trường Sinh, mà là tiếp tục ẩn trốn trong dị thú nơi đây, sau đó sẽ giết người rồi rời đi.
Nếu lúc này Đức Trạch thượng tiên để lộ mặt mũi của mình thì Đức Trạch thượng tiên của Nhân tộc thì sẽ bị Uyên Thủy Long nữ và Kim Bằng truy sát.