Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1199 - Chương 1199. Lão Thần Tiên Chết Không Nhắm Mắt, Thê Thảm 4

Chương 1199. Lão thần tiên chết không nhắm mắt, thê thảm 4 Chương 1199. Lão thần tiên chết không nhắm mắt, thê thảm 4

Uyên Thủy Long nữ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Thương Nguyên Sơ, một giọng nói nhỏ đến khó nghe khẽ vang lên: "Tiên Tề bệ hạ kêu tôi tới hỏi thăm ngươi."

"Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió."

"Yên tâm đi, ngươi sẽ không cô đơn đâu."

"Tiếp theo Thương tộc sẽ cùng xuống đó bầu bạn với ngươi."

Nhân tộc?

Sức sống của Thương Nguyên Sơ đang không ngừng trôi đi, hắn không khỏi trợn trừng mắt lên. Đôi mắt hắn lồi ra giống như muốn bật ra khỏi hốc mắt mà rơi xuống đất.

Phẫn nộ?

Không.

Thương Nguyên Sơ là không cam lòng.

Là thẹn quá hoá giận.

Sức sống là do chính bản thân chủ động buông bỏ.

Từng hình ảnh không lâu trước đây bây giờ đang không ngừng lập loè lóe lên trong đầu Thương Nguyên Sơ, không ít những chuyện có vẻ bình thường xen lẫn trong đó, bây giờ nhìn lại là thấy phủ đầy từng tầng âm mưu mờ ám.

Bốn tôn Tiên Thiên Thần Ma đuổi giết, lấy sự phán đoán của Thương Nguyên Sơ chắc chắn sẽ không đánh cược vào vận may, mà sẽ truy kích bốn cái phương hướng. Nhưng hết lần này tới lần khác người phát hiện ra bọn hắn đầu tiên lại là Uyên Thủy Long nữ, vốn coi đây là chuyện xác suất, bây giờ coi ra chuyện tất nhiên.

Chuyện khiến Thương Nguyên Sơ đặc biệt nghi ngờ nhất là Uyên Thủy Long nữ vậy mà nhắm thẳng vào mình, dứt khoát làm lơ Đậu Trường Sinh, thế mà không có phân hóa ra Ý Chí Hóa Thân, thử đuổi giết một hồi. Vốn thắc mắc cho là Uyên Thủy Long nữ mắt mù hay sao, hoặc là bệnh thần kinh, nổi cơn điên muốn giết Thần Ma gì đó. Nhưng chỉ cần đặt giả thiết Uyên Thủy Long nữ là Nhân tộc, nếu thế thì tất cả đều mọi chuyện đều hợp lý không cần giải thích nữa.

Lúc ấy Uyên Thủy Long nữ vẫn chưa có đủ thông tin xác định thân phận của mình, cho nên khi Uyên Thủy Long nữ đi ra xong, thoạt nhìn mắt đỏ phừng phừng, bộ dạng muốn giết chết mình cho hả dạ, nhưng suy nghĩ kỹ lại một liền có thể thấy, , Uyên Thủy Long nữ từ đầu chí cuối không chủ động ra tay một lần nào hết.

Thiên Tội Ma Thương sự xuất hiện cây thương hung khí này, mang ý nghĩa đe dọa rất đậm. Mục đích của nó là ép bản thân bại lộ ra.

Một gã nằm vùng khi đối mặt với tuyệt cảnh trong tình huống ngàn cần treo sợi tóc ắt hẳn phải chết, sẽ rất dễ bại lộ ra thân phận thật sự của mình.

Cửa ải này mình đã vượt qua rồi, dứt khoát tự sát lựa chọn cái chết, không cho Uyên Thủy Long nữ có cơ hội thăm dò ra được lai lịch gốc rễ của mình.

Trong lòng Thương Nguyên Sơ không cam tâm, nhiều lần dò xét với dòm ngó như vậy, mình cũng đã vượt qua rồi, nhưng không ngờ lại ngã gục ngay ở thời khắc thắng lợi cuối cùng này.

Đúng vậy, nếu bản thân không chủ động tỏ rõ thân phận của mình, thì tuyệt đối sẽ không chết tức tưởi như vậy.

Tiên Tề vận dụng Uyên Thủy Long nữ con cờ ngầm này, đã đủ để chứng minh Tiên Tề đối với thân phận của Đức Trạch thượng tiên kiêng kỵ tới mức nào, sợ bởi vì chuyện này tạo thành sóng to gió lớn, dẫn tới sự sợ hãi trong nội bộ Nhân tộc, gây ra sự hoang mang trong cộng đồng, ảnh hưởng tới sự đoàn kết trên dưới một lòng của Nhân tộc.

Vì sự ổn định vững chắc của Nhân tộc, nội bộ không xảy ra hỗn loạn, Tiên Tề lựa chọn lực lượng bên ngoài. Bởi vì lấy thân phận của Uyên Thủy Long nữ, thì coi như là xảy ra chuyện gì không may, cũng là kẻ thù bên ngoài đối với Nhân tộc hạ thủ, sẽ dẫn tới mối thù chung, chuyện này trái lại có lợi cho sự đoàn kết Nhân tộc.

Nhân tộc nhất định có hậu chiêu, cái chiêu mà vừa không bại lộ Uyên Thủy Long nữ, đồng thời cũng có thể thành công cứu được mình.

Đây chính là một bàn cờ.

Một bàn cờ đặc biệt dành cho mình.

Thương Nguyên Sơ không cam lòng, uất nghẹn cả phổi, há miệng muốn nói chuyện, cứ ngỡ là sẽ bị ngăn cản, ngăn lại lời trăn trối cuối cùng của hắn.

Nhưng không Thương Nguyên Sơ vẫn mở miệng được, hắn cũng không quan tâm rốt cuộc Uyên Thủy Long nữ nghĩ như thế nào, vét cạn hết chút sức lực cuối cùng của bản thân hét lớn: "Uyên Thủy Long nữ là gián điệp của Nhân tộc."

Tiếng hét vang lên như sấm, vọng về bốn phương tám hướng, chấn động trong ban kính trăm ngàn dặm.

Uyên Thủy Long nữ nhìn Thương Nguyên Sơ rống giận xong, trút xuống hơi thở cuối cùng, giơ tay nắm lấy thi thể Thương Nguyên Sơ, liếc mắt nhìn về phía Da Luật Hồ Từ cùng Kim Bằng còn có Ô Vi Ti.

Mái tóc dài màu xanh lam của Ô Vi Ti bồng bềnh, con mắt màu xanh lục như bảo thạch của cô ta, từ đầu chí cuối không có chập chờn gì, hai tay nhẹ nhàng rũ xuống, dịu dàng tĩnh lặng không nói một lời.

Ngược lại là Da Luật Hồ Từ nhướng đôi mày rậm bọ róm của gã, thẳng thừng hừ lạnh một tiếng, không quan tâm gì sất nói: "Thương tộc cũng chỉ được cái mồm mép lanh lẹ, khi chết còn muốn khích bác ly gián chúng ta, bao nhiêu năm rồi cái nết đánh chết cũng không đổi, chỉ giỏi ghen tỵ người khác sống tốt hơn mình."

"Nếu Long nữ là Nhân tộc, há chẳng phải nói toàn bộ Long tộc đều là Nhân tộc hay sao."

Bình Luận (0)
Comment