Chương 120: Thừa nhận đi, ngươi là đồ sao chổi. (2)
Cho nên chắc chắn phải ra tay trước khi Đông Phương Thái A đi vào, với nguồn phát ra một vị Vô Thượng Tông Sư nhanh chóng như vậy thì khả năng Vô Tướng Vương muốn chạy thoát sẽ rất thấp, cho dù Trần Vương có vấn đề thì hôm nay bị bại lộ cũng không phải là chuyện xấu.
Loại các thần Nội Các này, không sợ bại lộ, chỉ sợ tiếp tục ẩn nấp, như vậy thì chuyện bí mật gì của Đại Chu cũng không thể giấu được người nọ, sẽ tạo ra nguy hại càng lớn.
“Thỉnh Thần Hầu chờ tin tốt của ta.”
Đậu Trường Sinh gỡ Băng Phách Đao xuống, để vào nhẫn trữ vật, vươn tay đè nhẹ lên Dao Quang Thượng Phương Kiếm.
Tối hôm nay phải giết một vị Vô Thượng Tông Sư.
Khoan đã.
Đậu Trường Sinh vừa mới hăng hái sục sôi, tình cảm mãnh liệt tản ra vạn trượng.
Đột nhiên phát hiện.
Mình mới tới được mấy tháng mà thôi?
Một năm sau.
Chắc không xử luôn Thần Ma chứ.
Trong lòng không khỏi nghĩ đến ba chữ.
Đồ sao chổi.
Đi tới đâu, người chết tới đó?
Xí.
Đấy là do trùng hợp thôi.
Đêm khuya.
Đậu Trường Sinh đứng trên đường phố lát đá xanh.
Những căn lầu cao ngất ở hai bên đường của Thanh Long phường ẩn vào bóng đêm, dưới ánh sáng lờ mờ hệt như một pho tượng quái thú nằm ngang khổng lồ.
Chuyển tầm mắt đến cuối con đường, phía trên bức tường thành cao ngất, nơi đó một mảnh sáng ngời, đèn đuốc sáng trưng, chiếu rọi giống như ban ngày.
Có thể lờ mờ trông thấy từng người mặc áo giáp bạc, đầu đội mũ giáp bạc, dù đang ở trong bóng đêm, mặc giáp toàn thân như vậy cũng là một mảnh sáng bạc.
Đột nhiên Đậu Trường Sinh có cảm giác sởn tóc gáy.
Như thể có một con thú dữ nào đó đang âm thầm ẩn náu trong bóng tối, dùng đôi mắt âm u lạnh lẽo của nó nhìn trộm Đậu Trường Sinh.
Vội dời ánh mắt ra chỗ khác, cảm giác kinh khủng kia đột nhiên biến mất.
Nước của Hoàng Thành, rất sâu.
Đậu Trường Sinh xoay người sải bước rời đi.
Chu phủ cũng nằm trong Thanh Long phường.
Trong tứ đại thượng phường, Chu Tước phường đa số là quyền quý, danh giá song hành với quốc gia.
Thanh Long phường đa số là quan lại trong triều, xuất thân từ Chính Sự đường.
Hai phường cấu tạo thành triều đình Đại Chu, là hai cơ sở lớn quan trọng nhất, quan văn và quan võ.
Đi được khoảng tám trăm mét, Đậu Trường Sinh đã đến trước cổng Chu phủ.
Ngẩng đầu nhìn toà phủ đệ phía trước, sơn đỏ quét vòng cửa lớn, đèn lồng treo cao, tràn ngập ánh sáng, xua tan bóng đêm, hiển lộ rõ ràng cửa lớn màu sơn đỏ.
Một tay Đậu Trường Sinh đè lại chuôi đao bên hông, đứng trước cửa Chu phủ, có thể cảm nhận rõ ràng có ánh mắt đang nhìn trộm mình.
Đậu Trường Sinh hít sâu một hơi đè nén lại tâm trạng khẩn trương, những ánh mắt chăm chú nhìn vào bóng dáng của mình đã nhiều hơn, đối với chuyện này trong lòng Đậu Trường Sinh cũng hiểu.
Hiện giờ thanh danh của mình bị hủy hoại, không biết bao nhiêu người quan tâm đến vụ án của mình.
Trong sự ngờ vực âm u vô căn cứ của bọn họ, hắn chỉ phá hủy Ngô gia là vẫn chưa đủ, những kẻ liên lụy khác cũng sẽ không buông tha.
Thậm chí nếu Chu Quang Nhậm nhúng tay vào, hắn cũng không bỏ qua.
Thế nên gần đây những ánh mắt quanh quẩn tới đây và nhìn hắn chăm chú không hề ít, đang xem xem bản thân hắn có dám xuống tay với con trai của Hộ bộ Hữu Thị Lang hay không.
Là điên thật?
Hay chỉ là giả điên?
Thở một hơi mạnh tạo ra cả hình khí.
Đây cũng là cơ hội để mình mượn nó che giấu mục đích thật sự của mình lúc này.
Đậu Trường Sinh cảm nhận được cảm giác ôn hoà do chuôi đao truyền tới, một cảm giác an toàn chợt nảy sinh.
Liên tục bước tới ba bước, đến bước thứ tư, Đậu Trường Sinh dùng một chân đá ra ngoài.
Cương khí gào thét tuôn trào, giống như sông lớn Trường Giang, cuồn cuồn rít gào từ từ trút xuống, một cước đó đập mạnh vào trên cửa lớn sơn đỏ.
Thừa Phong Ngự Khí là một môn tuyệt học có thể luyện tối đa đến Thượng tam phẩm Tông Sư.
Là một phương pháp kiểm soát luồng khí.
Có điều ở cấp độ hạ tam phẩm đây lại là một loại thân pháp, nói đúng hơn là một môn chân pháp.
Cương khí gào thét, dựng thẳng lên trên, trong lúc mơ hồ diễn sinh thành cương sát ảo ảnh, chỉ kém một bước là ngưng tụ được Hoàng Tuyền cương sát, khoảng cách đến lúc luyện thành võ đạo Ngưng Cương cảnh thất phẩm của Đậu Trường Sinh đã không còn xa nữa.
Bùm!
Một tiếng vang thật lớn truyền ra.
Cửa lớn màu đỏ chia năm xẻ bảy, những miếng gỗ bị phá đổ sập xuống, vụn gỗ văng khắp nơi.
"Là ai?"
Chu phủ vốn yên ắng lại có tiếng rống giận truyền thẳng ra.
Hộ vệ và khách khanh trong phủ bị tiếng vang lớn này làm giật mình, từng người bắt đầu chạy về hướng cửa lớn.
Sắc mặt Đậu Trường Sinh tỏ vẻ trịnh trọng, sải bước đi tới giữa cửa lớn, giọng nói như sấm rền khuếch tán: "Lục Phiến Môn phá án, ai không liên quan thì cút hết ngay cho ta."