Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 119 - Chương 119. Thừa Nhận Đi, Ngươi Là Đồ Sao Chổi.

Chương 119. Thừa nhận đi, ngươi là đồ sao chổi. Chương 119. Thừa nhận đi, ngươi là đồ sao chổi.

Chương 119: Thừa nhận đi, ngươi là đồ sao chổi.

Đậu Trường Sinh nghe vậy, kính nể bái một bái với Gia Cát Vô Ngã, như Đông Phương Thái A đã nói, lần này muốn lấy được sự tín nhiệm của Thần Hầu là chuyện rất khó khăn, đổi thành một người tâm tư không thuần, cho dù có tin tưởng thì cũng sẽ dùng vô số loại lý do để từ chối.

Ví dụ rõ ràng nhất chính là Đông Phương Thái A.

Gia Cát Vô Ngã tự mình nâng Đậu Trường Sinh dậy, ôn hòa nói: “Tiểu hữu đêm khuya mạo hiểm, không tiếc vung đao trước mặt Đại Tông Sư, lòng trung quân ái quốc, ta vô và kính nể.”

“Nhưng có lời phải nói trước, ta tin tưởng tiểu hữu, nhưng nếu có sai sót thật, thì vì để không tạo ra tiền lệ, ta nhất định phải trừng phạt tiểu hữu, để cắt đứt những người muốn lấy danh nghĩa mà tìm tới cửa.”

Đậu Trường Sinh vỗ ngực nói: “Thần Hầu quang minh lỗi lạc, nếu lần này phạm phải sai lầm, ta tự nguyện bị phạt.”

Gia Cát Vô Ngã ngồi ngay ngắn một lần nữa, ánh mắt nhìn thẳng vào Đậu Trường Sinh, đôi con ngươi sáng lạn như sao trời, giống như có thể hiểu rõ lòng người, ôn hòa nói:

“Chuyện Vô Tướng Vương hiện giờ không có bất kỳ chứng cứ nào, tất cả đều là suy đoán.”

“Thần Hầu Phủ không có quyền chấp pháp, cho nên ta cần tiểu hữu đến Chu phủ mang Chu Quang Nhậm ra.”

“Đương nhiên Chu phủ sẽ không đồng ý, tiểu hữu cần phải bức bách Chu Quang Nhậm bại lộ, không cần Chu Quang Nhậm bại lộ mình là Vô Tướng Vương, chỉ cần khiến thân phận Diệp Vô Diện bại lộ là được.”

“Như vậy là đã có thể quang minh chính đại bắt giữ Vô Tướng Vương, không cần kiêng nể Chu Tuyển Tài.”

Việc trực tiếp tới cửa bắt người, dùng dao sắc chặt đay rối, Lục Phiến Môn Trần Vương có thể làm được, nhưng Thần Hầu Phủ thì không.

Thần Hầu Phủ là nhân tài mới xuất hiện, muốn kéo Lục Phiến Môn xuống, tự mình thượng vị trở thành lục ti của Đại Chu.

Nhưng đến cùng thì Thần Hầu Phủ vẫn chưa phải lục ti của Đại Chu, làm việc ở trong địa bàn của mình thì tiện, nhưng nơi này lại là Thần Đô.

Đậu Trường Sinh chần chờ một chút, chợt gật đầu nói: “Được.”

Chuyện lần này có nguy hiểm, nhưng nguy hiểm không quá lớn, chẳng qua là mình cho Thần Hầu một lý do để quang minh chính đại ra tay.

Danh bất chính, ngôn bất thuận.

Người của triều đình phải làm việc theo khuôn khổ.

Chức quan Hộ bộ Hữu Thị Lang không nhỏ, nếu hôm nay Gia Cát Vô Ngã dám động thủ, sẽ tự khiến cho quan trường rung chuyển một hồi, khiến cho người người bàng hoàng lo sợ.

Hôm nay Gia Cát Vô Ngã có thể động thủ với Hộ bộ Hữu Thị Lang, liệu ngày mai có thể xuống tay với mình hay không?

Gia Cát Vô Ngã ra lệnh cho Đông Phương Thái A: “Đi hậu đường, mang Thượng Phương Bảo Kiếm được cung phụng ra đây.”

Đông Phương Thái A không tình nguyện, nhưng không thể làm trái lời Gia Cát Vô Ngã, sau khi rời đi không lâu, lúc quay lại, hai tay nâng một thanh trường kiếm dài ba thước.

Vỏ kiếm dát vàng nạm ngọc, trên chuôi kiếm gắn kiếm tuệ sắc vàng cao quý.

Gia Cát Vô Ngã hơi nâng tay, ý bảo Đậu Trường Sinh nhận lấy, sau đó giảng giải: “Thái tổ hoàng đế lập nên Thần Đô, triệu tập tông sư trận pháp trong thiên hạ, thiết lập hai bộ Thần Ma Đại Trận ở Thần Đô.”

“Trong số đó, có một bộ là Trung Thiên Tử Vi Đại Trận, bảo vệ đại nội hoàng cung.”

“Bộ thứ hai là Tiên Thiên Bắc Đấu Thất Tinh Trận, vây quanh Trung Thiên Tử Vi Đại Trận, sau này được Á Thánh hợp hai thành một, hóa thành Cửu Ngũ Chí Tôn Đại Trận, làm căn cơ để Đại Chu lập quốc.”

“Tiên Thiên Bắc Đấu Thất Tinh Trận, trên ứng với chòm sao Bắc Đấu, tổng cộng có bảy chỗ mắt trận, đến nay không ai biết được phương hướng vị trí của chúng, nhưng có bảy chuôi Thượng Phương Bảo Kiếm có thể điều động Tiên Thiên Bắc Đấu Thất Tinh Trận.”

“Thanh kiếm này tên Dao Quang Thượng Phương Kiếm, cầm thanh kiếm này trong tay là thu được gia trì từ Tiên Thiên Bắc Đấu Thất Tinh Trận, có thể bảo vệ bản thân an toàn.”

Thần Hầu chính là Thần Hầu.

Hai tay Đậu Trường Sinh không khỏi dùng sức, nắm chặt lấy Dao Quang Thượng Phương Kiếm.

Có cấp trên như vậy, ông chủ như vậy, mới có thể yên tâm được chứ.

Quả nhiên vẫn phải trà trộn trong chính đạo, chứ ma đạo như m Cực Tông chẳng đáng tin một chút nào cả.

“Hành tung của tiểu hữu bị chú mục, tối nay ngươi đến Thần Hầu Phủ, chắc hẳn sẽ bị người có tâm chú ý, vậy nên không cần đợi đến lúc hừng đông, bây giờ hãy lập tức lên đường đi.”

Gia Cát Vô Ngã nói xong, duỗi tay vuốt nhẹ Dao Quang Thượng Phương Kiếm, dáng vẻ của nó dần thay đổi, cuối cùng biến thành một thanh bảo đao, giống Băng Phách Đao như đúc.

“Thái A, ngươi tọa trấn Thần Hầu Phủ, nếu xác nhận được thân phận của Vô Tướng Vương thì lập tức đi gặp Trần Vương điện hạ.”

Đậu Trường Sinh nghe được một câu nói kia, biết đây là đang ép buộc Trần Vương, hiển nhiên, câu sư phụ Triệu Vô Độ đi đến Lục Phiến Môn không trở về kia đã khiến cho Gia Cát Vô Ngã cảnh giác.

Nếu Trần Vương chọn ra tay sau khi Đông Phương Thái A xin giúp đỡ, vậy thì chắc chắn có vấn đề.

Bình Luận (0)
Comment