Chương 122: Tiếng xấu bên ngoài
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, ở mỗi cửa hai bên đều có hai đội người, dưới sự chỉ huy của một đại hán cao lớn cầm đèn lồng lớn màu đỏ, bọn họ đã chạy tới trung tâm tiền viện.
Trong nháy mắt, đã có không dưới ba mươi người đứng ở trước mặt Đậu Trường Sinh.
Ánh sáng từ đèn lồng, đèn đom đóm, cây đuốc, ánh nến, lần lượt xuất hiện, chiếu sáng tiền viện giống như ban ngày.
Hộ vệ và các khách khanh xuất hiện, bọn họ không nói hai lời, trực tiếp bao vây xung quanh Đậu Trường Sinh .
Một nam tử khoác áo choàng màu đen đang sải bước đi tới trước, kèm theo nam tử đi tới, tất cả những kẻ vây quanh Đậu Trường Sinh bắt đầu rối rít tránh ra.
"Lưu quản gia."
Một bên lông mày của nam tử đã đứt gãy, phía trên có vết bỏng, đôi mắt giống như chim ưng, sống mũi cao thẳng, bờ môi tương đối mỏng, lòng bàn tay rộng lớn đang bóp một quả cầu sắt làm bằng sắt thép.
Lưu quản gia chơi đùa quả cầu sắt trong tay rồi nhìn cánh cửa lớn bể tan tành, lòng hắn chợt nảy sinh cảm giác tức giận, đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn chằm chằm vào Đậu Trường Sinh, hắn lạnh lùng nói: "Đánh người không đánh mặt, mắng chửi người không vạch khuyết điểm."
"Hôm nay Đậu tổng bộ càn rỡ như vậy, xem ra là muốn truyền thụ một chút quy củ của Đậu tổng bộ."
"Hôm nay ta muốn nửa cái mạng của ngươi, chờ ngày mai để cho Triệu Vô Độ đến cửa lĩnh người đi."
Đậu Trường Sinh cười lạnh một tiếng, cắt ngang tràng thao thao bất tuyệt của Lưu quản gia, thẳng thắn mỉa mai hắn: “Ngươi chẳng qua chỉ là một con chó già của Chu gia."
"Cũng dám nhắc tới tên của sư phụ ta."
"Còn có các ngươi, ngay cả chó cũng không bằng."
"Hôm nay Lục Phiến Môn phá án, các ngươi lại dám quấy nhiễu. Đây là muốn chống lại luật pháp."
"Trái lại ta thật sự muốn nhìn một chút, Thần Đô nằm dưới chân thiên tử, có kẻ nào dám công khai tạo phản."
Để tiết kiệm thời gian, Đậu Trường Sinh không muốn lãng phí thời gian với nhóm tiểu lâu la này, hắn trực tiếp dùng thái độ cứng rắn để giải quyết chuyện này.
Hắn vươn tay đè trên cán đao ở bên hông, tiến lên một bước về phía trước, không thèm đếm xỉa đến vũ khí trong tay nhóm hộ vệ và khách khanh đang chĩa vào mình.
Đậu Trường Sinh có Lục Phiến Môn làm hậu thuẫn, khí thế bừng bừng, ban đầu vốn là nhóm hộ vệ và khách khanh rất khí thế nhưng lúc này không thể không lui về phía sau một bước, mặc dù bọn họ người đông thế mạnh, nhưng về khí thế đã bị Đậu Trường Sinh áp chế.
Nhìn thấy bọn họ lùi về phía sau, dũng khí cũng bị lấy đi, Đậu Trường Sinh vươn tay chỉ ra bên ngoài nói: "Cút ra ngoài."
"Đừng chậm trễ việc bắt giữ nghi phạm của ta, kẻ nào lưu lại sẽ bị quy tội cản trở công vụ, đến lúc đó ta sẽ bắt tất cả các ngươi ném vào Tội Sơn."
Nhưng không một ai trong nhóm hộ vệ và khách khanh thực sự dám rời đi, thay vào đó, bọn họ lại lùi thêm một bước.
Tội Sơn.
Đó chính là nơi Thiên Ngục được xây dựng.
Nhà lao nổi tiếng của Đại Chu, khi nghe chuyện cũ ngay cả khi không biết gì về những truyền thuyết đẫm máu cũng đều khiến lòng người sợ hãi.
Sợ, là thật sự sợ hãi.
Mọi con mắt đổ dồn về phía Lưu quản gia, muốn tìm kiếm một chỗ dựa đáng tin cậy.
Sắc mặt Lưu quản gia âm tình bất định, ánh mắt kiêng kỵ nhìn Đậu Trường Sinh.
Lục Phiến Môn là lục ti phụ trách hình sự của Đại Chu, Đậu Trường Sinh tìm tới cửa ngay giữa đêm khuya, dáng vẻ ngang ngược càn rỡ như vậy, nhất định là có chỗ dựa vào, không biết đã phạm phải chuyện gì?
Trong chốc lát, Lưu quản gia thật sự đã bị kinh sợ, hắn không dám dùng các biện pháp cứng rắn, vì sợ động chạm đến Đậu Trường Sinh, sau đó Thần Bộ Triệu Vô Độ thuận thế mang theo một nhóm bộ khoái Lục Phiến Môn trực tiếp xông đến, lấy lý do làm trở ngại công vụ, phán tội danh ngay trước mặt mọi người, cuối cùng bắt nhốt nhóm người của mình lại.
Đậu Trường Sinh nhìn những kẻ kia bị kinh sợ, càng trở nên can đảm hơn.
Xuất thân của Chu Tuyển Tài không cao, hắn có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay đều dựa vào tự thân liều mạng, tuy làm quan có tài hoa nhưng trong tu hành thì lại không được.
Đây là một điều hết sức bình thường, người làm quan chân chính, lại hiểu chuyện tu hành, rốt cuộc chỉ là số ít.
Trong những năm thời niên thiếu, chức vị của Chu Tuyển Tài không cao, chủ yếu là hắn không có dư thừa tiền tài để bồi dưỡng tâm phúc.
Toàn bộ hộ vệ và khách khanh nơi này đều do Chu Tuyển Tài ra mặt ở Hộ Bộ, ban đầu bọn họ bị lung lạc vì tiền tài, nói trung thành thì hết lòng trung thành, nếu trước mặt là một vị nhân sĩ giang hồ, bọn họ cũng dám quơ đao.
Cùng lắm chính là bồi thường một cái mạng, sau đó Chu gia nhất định sẽ sắp xếp tiền trợ cấp đầy đủ, vợ con cả đời không phải lo lắng.
Nhưng bây giờ, người tới đây không phải là người giang hồ, mà là mệnh quan triều đình.