Đậu Trường Sinh giẫm trên thảm đỏ, đi lên trên chủ vị, ngồi ngay ngắn ở sau bàn, nâng mắt là có thể trông thấy rõ từng khuôn mặt ngồi sau bàn hai bên thảm đỏ, toàn bộ đều là gương mặt quen thuộc, thân phận mỗi người đều không bình thường.
Thực tế trong đó còn có Thái Tông bệ hạ và Cao Tông bệ hạ, ngồi ngay ngắn ở vị trí bên dưới mình, đã từng là Cửu Ngũ Chí Tôn, cũng phải thua kém ngồi bên dưới, tự nhiên hắn sinh ra cảm giác ưu việt hơn người, trong lòng vô thức vui mừng, đây cũng là lý do vì sao thích đẩy băng sơn, cái muốn đạt được chính là sức lực chinh phục này, cho dù chỉ tạm thời, nhưng cũng khiến người vui sướng.
Đậu Trường Sinh mới ngồi xuống, Thái Tông đã nhẹ vỗ hai tay, hấp dẫn ánh mắt mọi người, Đậu Trường Sinh cũng nhìn về hướng Cao Tông, ở cuối thảm xuất hiện một đám người, lập tức dẫn tới xôn xao, ánh mắt Đậu Trường Sinh hơi hơi di chuyển, có thể rõ ràng nhìn thấy, một nam tử tóc tai bù xù mặc áo mỏng đang đi tới.
Cho dù nam tử đó quần áo lộn xộn cũng khó mà che dấu đi quý khí, lúc này đi tới không khỏi đưa tay che mặt, Đậu Trường Sinh vừa nhìn đã nhận ra người tới là ai, đây chính là mục tiêu lần bày tiệc này, là thân vương của Đại Chu, con trai của Thánh nhân, là một trong những người được chọn thừa kế hoàng vị, có xưng hào Tấn Vương.
Tấn Vương mất đi sự tôn vinh trước kia, vốn rất quan tâm hình tượng về ngoài, bây giờ đã hoàn toàn không để ý tới nữa.
Đậu Trường Sinh nhìn một màn này, hiện ra sắc mặt nghi hoặc, nhìn về phía Cao Tông bên cạnh, Cao Tông không nói một lời, bình tĩnh nhìn Tấn Vương phía xa.
Tấn Vương đi tới từng bước một, sau khi đi tới Nội cách Đậu Trường Sinh mười bước, nâng tay lên để lộ một con dao từ trong tay áo, lập tức quỳ xuống.
Trông thấy một màn này, trong lòng Đậu Trường Sinh thở nhẹ ra một hơi, còn nghĩ là Thái Tông đã sắp xếp một vở kịch chịu đòn nhận tội, bỏ qua cho Tấn Vương cũng được, nhưng đó là tâm ý của mình, mà không phải bị người khác áp đặt.
Tấn Vương giơ cao con dao, âm thanh khàn khàn nói: "Xin cứ xử phạt, đều do ta gieo gió gặt bão.”
"Bây giờ cũng không yêu cầu xa vời được quốc công tha thứ, tôi tới lần này là muốn tỏ thái độ với quốc công, đã làm sai chuyện phải chịu phạt.”
"Lần này ta xin lỗi Nhân tộc, suýt nữa dã hại quốc công, cho nên nuôi thành đại họa suýt khiến Nhân tộc ta mất đi Phúc Địa, ta tự biết tội nghiệt sâu nặng.”
"Hôm nay lấy cái chết, cảnh báo cho người đời, đừng học theo ta.”
Tấn Vương nói từng chữ, lời nói có chút loạn, nhưng ý tứ muốn trình bày cũng đủ, khiến một mảnh xôn xao, mỗi người đều dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Tấn Vương, nếu không phải bốn phía đều có người ngăn cản, nhiều người đã hận không thể xông tới chém chết Tấn Vương.
Tấn Vương ngẩng đầu, nhìn kỹ Đậu Trường Sinh ngồi trên chủ vị, nhìn thần thái Đậu Trường Sinh ung dung, trong con ngươi lập loè hận ý, tất cả những điều này tất nhiên không phải hắn cam tâm trạng nguyện, giống như khi xưa bức chết Yến Kinh Thiên, bây giờ tôn thất cũng đang bức bách chính mình.
Lần này Đậu Trường Sinh thắng lợi cướp được Phúc Địa trở về, cuốn theo đại thế rơi xuống Thần Đô, không chỉ có chính mình ăn ngủ khó an, mà ngay cả Thái Tông cũng thế, cho nên nhất định phải có người gánh chịu hết thảy, giải quyết dứt điểm chuyện lần trước.
Tấn Vương nói xong, tim lặng hơn mười hơi thở, tiếp đó vung dao lên, trong nháy mắt cắm vào lồng ngực của chính hắn, đâm rách trái tim, tiếp đó chủ động làm tán loạn Pháp Tướng, bỏ mặc cho sinh cơ không ngừng trôi đi.
Ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Đậu Trường Sinh, ánh sáng bên trong ánh mắt dần dần ảm đạm, nhưng đôi mắt vẫn nhìn vào Đậu Trường Sinh.
Không cam tâm.
Vì sao Đậu Trường Sinh không chết.
Mấy tên Thần Ma kia chẳng lẽ là giấy.
Nếu như có kiếp sau, hi vọng là một thế giới không có Đậu Trường Sinh.
Một bữa tiệc chấn động Thần Đô đã kết thúc.
Nhưng ảnh hưởng mang đến chỉ mới bắt đầu nổ ra.
Thân vương đương triều, ứng cử viên ngôi vị hoàng đế, trưởng tử của tiên hoàng, nhưng lại bị ép đến mức tự sát mà chết.
Đây là tin tức khủng bố cỡ nào, giống như bệnh độc, bùng nổ bao trùm Thần Đô, trong đường lớn ngõ nhỏ, bắt đầu nghị luận sôi nổi chuyện này.
Nhất là các tửu lâu, những tiên sinh thường kể chuyện, đã bỏ đi bình luận hàng ngày, ngược lại bắt đầu trắng trợn căn cứ vào tin tức mình có được, sau đó thêm mắm thêm muối kể lại, thế cho nên tin tức không ngừng biến dạng, cuối cùng ba người thành hổ, càng ngày càng kỳ dị.
Bây giờ đầu đề ở Thần Đô, là Đậu Trường Sinh, đề tài nóng bỏng nhất, vẫn là Đậu Trường Sinh.
Toàn bộ đều là Đậu Trường Sinh.
Loại hiện tượng này sau khi xuất hiện, sẽ không dừng trong thời gian ngắn, sẽ theo lượng lớn người Thần Đô truyền ra, lan khắp thiên hạ.