Khóe miệng Quan Tín Nhiên hơi hơi nhếch lên, hiện ra nụ cười nhàn nhạt, cũng biết rõ tâm tư nhỏ của mình không thể gạt được Đậu Trường Sinh, nhưng Đậu Trường Sinh cũng không truy đến cùng, hoàn toàn không thèm để ý.
Như vậy cũng đủ rồi, Quan Tín Nhiên cực kỳ lạc quan đối với Đậu Trường Sinh, thậm chí cho rằng làm một môn khách gọi Đậu Trường Sinh là chủ công, còn kém xa khi làm nô bộc gọi chủ nhân.
Trong tương lai môn khách sẽ càng ngày càng nhiều, mà nô bộc cũng sẽ tăng lên nhưng sẽ kém xa tốc độ tăng trưởng của môn khách, đương nhiên còn có một lý do quan trọng hơn, nô bộc chính là người một nhà, môn khách thì vẫn sẽ cách một tầng cửa, nếu bàn về thân cận thì không gần gũi bằng nô bộc.
Như thế này có chút mất mặt mũi, nhưng có thể đổi lấy địa vị, giống như bảy đại nội thị bên cạnh Thánh nhân, trước mặt Thánh nhân là nô bộc, nhưng trước mặt người khác chính là quý nhân.
Xe ngựa đi một đường tới bờ Lạc Thủy, lập tức dẫn tới oanh động, từng ánh mắt nhìn về phía xe ngựa, Đậu Trường Sinh xốc màn che lên, chiếu vào trong mắt là cảnh người đông nghìn nghịt.
Đậu Trường Sinh không khỏi sững sờ, bản thân muốn náo nhiệt, nhưng không nói là náo nhiệt như thế, ở trong lòng Đậu Trường Sinh là có mười mấy hai mươi người rồi mời thêm một ít vũ cơ, nhạc công, biểu diễn một ít ca vũ, lại uống một chút rượu là được.
Nhưng tình cảnh ngày hôm nay, không giống như mình đang mời tiệc, mà giống như tới đăng cơ.
Cả triều văn võ ở đó, quan lớn lục bộ cơ bản đều tới, Nội các đại lão trên cơ bản cũng đến đủ, có thể so với tảo triều.
"Bái kiến Trần quốc công!”
Đột nhiên một tiếng nói vang lên, mọi người cũng tuỳ theo hô to, thanh âm bài sơn đảo hải, vang ra bốn phương tám hướng.
Âm thanh rất hỗn tạp, các loại âm thanh rối tung một chỗ, cái gì mà dương uy tộc ta, lực áp vạn tộc, anh hùng Nhân tộc... các loại ngôn từ không ngừng vang lên.
Tạp âm là một chuyện tốt, chứng minh bọn họ chưa từng tập luyện trước đó, nếu như mà chỉnh tề nhất trí, thì nên cẩn thận một chút.
Đậu Trường Sinh không khỏi nở nụ cười, không phải Đậu Trường Sinh chưa thấy qua việc đời, phô trương ở hội tụ vạn tộc lớn nhiều so với nơi này, Thần Ma vô số, Tông Sư như mây, ngươi không có thực lực của Tông Sư, cả tư cách đứng xem cũng không có.
Nhưng chuyện làm Đậu Trường Sinh vui vẻ, là lần này mọi người đánh giá mình chính diện, đứng xem bọn họ nói.
Đại anh hùng.
Kiêu ngạo của Nhân tộc.
Rất dễ nghe.
Thế này đúng rồi, nếu không có Thiên Cơ Báo, bản thân đã sớm mang hào quang chính.
Nghĩ đến Thiên Cơ Báo, trong lòng Đậu Trường Sinh lộp bộp một chút, bởi vì một kỳ này Thiên Cơ Báo chậm chạp không tuyên bố, chuyện này có chút không đúng, tuyệt đối là có động tác lớn, sợ là sẽ có chuyện sảy ra.
Bây giờ thực lực vẫn còn là yếu, không có tư cách đi Thiên Cơ Lâu làm khách, đợi khi mình tiến lên Thần Ma chắc chắn sẽ đi Thiên Cơ Lâu tâm sự cùng bọn hắn.
Đã ghi vào sổ đen, không thể cho qua được.
Dòng người trước mặt Đậu Trường Sinh đang chen chúc nhưng nhanh tróng tránh ra, xuất hiện một con đường, Đậu Trường Sinh chậm rãi đi tới ghế chủ vị trong yến hội.
Nhìn hai bên không phú thì quý, mỗi một vị ở bên ngoài đều có thể coi là người quyền quý, trong đó không ít người có khí tức không kém, khẳng định là hào kiệt trên Nhân Bảng, mấy năm trước khi mình vừa mới đến, ở trong đại hội Tài Thần cũng chỉ là nhân vật ngoài lề, chưa từng nghĩ tới bây giờ mình lại thành nhân vật chính.
Địa vị hiện tại, cũng có thể ngồi ngay ngắn ở ghế trên, nhìn Nhân Bảng hào kiệt phía dưới luận bàn, như xem xiếc khỉ.
Chính là như vậy, lột ra áo quần hoa lệ, chính là biểu diễn xiếc khỉ, nhưng dù như thế, cũng vẫn khiến người chạy theo như vịt, bởi vì chuyện này đại biểu danh và lợi, hiện tại mình chỉ cần tuỳ ý nói một câu, cũng có thể giúp một tên võ giả nâng cao địa vị bản thân gấp trăm lần, bị các thế lực lôi kéo, đi về hướng đỉnh cao nhân sinh.
Câu này cũng xem tâm trạng, để mình đi mua bán Thần Ma là chuyện không thực tế, nhưng chỉ cần đạt được tư cách tới cửa thì hết thảy phiền não sẽ tan thành mây khói, thế giới luôn thực tế như vậy.
Trong lòng Đậu Trường Sinh thất vọng mất mát, không biết từ khi nào hắn cũng run lên.
Đương nhiên Đậu Trường Sinh không mất đi tỉnh táo, bây giờ mình là bánh trái thơm ngon, là vì vừa mới ở Phúc Địa trở về, đây là mang theo uy thế lực áp cướp lấy Phúc Địa từ vạn tộc.
Thể loại này sẽ tiêu tán theo thời gian, hiện tại là nhất hô bách ứng, nhưng qua một hai năm cũng sẽ có nhiều người không còn cho mình mặt mũi, bên ngoài không từ chối nhưng sẽ không nghĩ ra con đường khác hay sao?
Quốc gia tự có quốc tình, đi biên cương chú tạo đúc hai năm trước đây cũng là vì tốt cho ngươi, giúp ngươi tích lũy kinh nghiệm, rồi sẽ đề bạt ngươi đảm nhiệm cương vị quan trọng hơn, về phần có một đi không trở về hay không, hay là trở thành tế phẩm.