"Long tộc thật sự lợi hại, ngay cả loại Tiên Thiên Linh Căn của Bàn Đào Thụ này cũng có thể bồi dưỡng ra, nếu là tộc ta thì tốt biết mấy.”
"Mặc dù sản lượng Bàn Đào không nhiều, nhưng nếu là Nhân tộc thì cũng là đứng đầu, còn có thể phá vỡ số tuổi thọ cực hạn, ở trong tay dị tộc bản tộc bọn họ phân phối cũng không đủ, còn phải tranh đoạt lẫn nhau, làm sao có thể đến phiên chúng ta."
Đậu Trường Sinh giật mình, lão Tào được lắm, tin tức nhanh nhạy, mình đã xem thường lão Tào rồi.
Năng lực thu thập tình báo của Đông Xưởng không tệ, vẫn quá coi thường Đông Xưởng.
Chỉ là cây Bàn Đào Thụ héo rũ kia, Đậu Trường Sinh vừa nghĩ đến bảo rương thần thoại khen thưởng, trong lòng hiện ra may mắn, may mắn mình không đào gốc Bàn Đào Thụ đó đi, nếu không sợ rằng Bàn Đào Thụ của Thương tộc sẽ hoàn toàn chết, mà Nhân tộc bên này có thêm một cây, đại chiến vạn tộc sẽ lập tức nổ ra.
Ánh mắt Đậu Trường Sinh nhìn về phía ống tay áo của Tào Thiếu Dương, chậm rãi đưa tay muốn lấy hạt Bàn Đào về. Thứ này để bên ngoài không phải là chuyện tốt, không lo bị nuôi trở thành cây. Nó chính là duy nhất. Trừ phi Đậu Trường Sinh khống chế cho phép cây Bàn Đào Thụ, lúc này mới có thể nuôi sống. Nhưng như vậy lực lượng của cây Bàn Đào Thụ của Đậu Trường Sinh sẽ giảm xuống, cho nên mới có tính duy nhất.
Tào Thiếu Dương không khỏi run rẩy cánh tay, tự động tránh động tác của Đậu Trường Sinh, sau đó chắp tay lên phía sau, thấp giọng cam đoan nói: "Điện hạ yên tâm, loại bảo vật này chúng ta sẽ không tiết lộ.”
"Tuyệt đối sẽ không cho người ta biết, điện hạ đã từng ăn Bàn Đào."
Tào Thiếu Dương lộ ra ánh mắt kinh ngạc, hâm mộ nói: "Điện hạ tuổi còn trẻ, đã ăn Bàn Đào tăng thêm tuổi thọ.”
"Chả trách điện hạ luôn xuống tay với Thần Ma Thương tộc, thì ra là vì Bàn Đào Thương tộc."
Đậu Trường Sinh rút tay lại, hạt Bàn Đào này mặc dù xuất thân từ cây Bàn Đào Thụ, không cùng cây với Thương tộc, nhưng vẫn là hạt đào, chỉ là sinh cơ dồi dào hơn một chút, không khác biệt qúa lớn, dù có bị Thần Ma nhìn thấy, cũng chỉ có thể coi như đã thử trồng qua ở nơi sinh cơ dạt dào.
Hơn nữa Tào Thiếu Dương đã hứa hẹn trông chừng bảo bối, tuyệt đối sẽ không lộ ra trước mặt người khác, trên cơ bản vấn đề không lớn, chỉ là mình tuyệt đối không thể vào lúc đầu sóng ngọn gió rồi bại lộ trước mặt mọi người.
Chỉ cần lấy ra vài Bàn Đào mà đã dẫn đến ảnh hưởng lớn như vậy, xem ra sau này phải thận trọng.
Đậu Trường Sinh lâm vào suy nghĩ, nhưng chợt bị Tào Thiếu Dương đánh thức, nghe Tào Thiếu Dương hứa hẹn như vậy, Đậu Trường Sinh vung tay lên nói: "Ta muốn đi gặp Công Thần, Tào đốc chủ cùng đi chứ?”
Tào Thiếu Dương lắc đầu nói: "Vốn cũng phải đi theo điện hạ, nhưng bây giờ ta có chuyện quan trọng hơn, không thể đi được.”
"Cáo từ."
Tào Thiếu Dương vội vàng rời đi, nhìn bóng dáng đối phương, có chuyện gì lớn, còn không phải là hạt đào của mình.
Đậu Trường Sinh đi một hồi, đi tới bên cạnh lò nóng chảy khổng lồ dưới đất, giống như cự nhân Công Dã Thạch, ánh mắt đang lấp lánh nhìn chăm chú vào lò luyện, Hạ Hầu Huyền đang tập trung tinh thần, đối với Đậu Trường Sinh đến, hai người làm như không thấy.
Lục Thiên Ân đưa tay ngăn Đậu Trường Sinh nói chuyện, bắt đầu truyền âm nói: "Băng Phách Đao bảy ngày sau sẽ đúc xong, nếu không có việc gì có thể chờ một chút.”
Đậu Trường Sinh chậm rãi gật đầu, chợt hiểu ra, không thể mang lão Tào đi bán, truyền âm nghi hoặc hỏi: "Không phải phải cần mấy tháng sao?”
Ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Hộ bộ thượng thư Lục Thiên Ân, trong lòng bắt đầu phán đoán câu nói vừa rồi, rốt cuộc là có tâm hay là vô tình.
Cạm bẫy lúc nào cũng có, nếu mình không mở miệng hỏi, sợ là sẽ vào bẫy, Lục Thiên Ân mặt ngoài không nói gì, nhất định sẽ hoài nghi mình sắp xếp tai mắt ở trong cung, thăm dò được chuyện tiểu triều nói những gì, hặc là cấu kết với các thần tử khác.
Thái độ Lục Thiên Ân vẫn như thường, căn bản không giống hình tượng giảo hoạt mà Đậu Trường Sinh suy đoán, ngược lại thái độ ôn hòa, giống như gia trưởng hàng xóm truyền âm trả lời: "Đây là triều đình khen thưởng, cố tình mời Công Thần đi Thiên Khố tìm bảo vật, đẩy nhanh quá tình đúc Băng Phách Đao.”
Hạ Hầu Huyền ở một bên thu hồi ánh mắt, đi đến bên cạnh Đậu Trường Sinh, cũng truyền âm mở miệng nói: "Ta nhận được tin tức, Quốc công dự định tiếp tục thông gia cùng Hạ Hầu thị ta.”
Đậu Trường Sinh gật đầu thật mạnh nói: "Không sai.”
"Ta đang định gặp nhạc phụ, bàn luận chuyện ngày cưới, phía nhạc phụ có gì kiêng kị không?”
Hạ Hầu Huyền lắc đầu nói: "Ta thì không có gì, nhưng mối hôn sự này, sợ rằng không đơn giản như vậy.”
Hạ Hầu Huyền thở dài một hơi nói: "Hạ Hầu thị nằm trong ngũ đại thế gia chú tạo binh, thanh danh hiển hách, thực lực không tầm thường, hiền tế cũng là người hiếm thấy, là mối hôn sự môn đăng hộ đối, nhưng hiền tế quá nóng nảy rồi.”