"Điều động Tông Sư Thiên Ngoại ồ ạt nhập Nhân cảnh, sau đó gấp gáp tìm Hạ Hầu thị thông gia, làm vậy quá gấp, quá lỗ mãng."
"Ngũ đại thế gia chú tạo binh có rất nhiều ràng buộc với vương triều, một triều một nhà, ảnh hưởng quá lớn, hiền tế ngươi được Hạ Hầu thị chống lưng, mong muốn mở ra một triều đại mới, sợ rằng ngay cả người qua đường cũng biết.
Hạ Hầu Huyền thật lòng khuyên giải: "Ta biết dã tâm của ngươi bừng bừng, một lòng muốn thay đổi Đại Chu, trị được đại quốc, như nấu món ngon, chuyện Cơ Chu hóa thành Đậu Chu cũng như thế, tuyệt đối không thể vội vàng.”
"Hôn sự ta không phản đối, nhưng tuyệt đối không thể diễn ra gần đây, lúc này kích thích đến Đại Chu, đến lúc đó triều đình sẽ điên cuồng lên, bản lĩnh hiền tế cao thâm không sợ, nhưng Hạ Hầu thị ta đại nghiệp to lớn, tộc nhân thật sự là quá nhiều, căn bản không có khả năng che chở chu toàn."
"Hơn nữa nếu như hôm nay không tới, mạo hiểm xuất hiện chỉ trở thành mục tiêu, mở đường cho Chân Long."
"Hiền tế phải chờ một chút."
"Hiền tế đừng cho rằng ta già rồi, nói những lời không có can đảm gì, nếu ta không phải thật lòng muốn giúp đỡ hiền tế, vậy làm sao có thể nói ra những lời như vậy.”
"Đại Chu không chống đỡ được lâu, thiên hạ tương lai là của hiền tế."
"Hạ Hầu thị ta đồng ý hỗ trợ hiền tế, đi tranh Chân Long đại thiên mệnh.”
Trong huyệt động dưới lòng đất.
Dung hỏa địa tâm thiêu đốt hừng hực.
Băng Phách Đao tinh khiết sáng trong, sáng chói như ngọc thạch, nằm ở trung tâm ngọn lửa, phía dưới được bao quanh bởi hỏa quang, lưỡi dao tựa như được khảm một tầng, có dấu vết gia công mà mắt thường có thể nhìn thấy, như được phủ một lớp, ảnh hưởng trực tiếp đến mỹ cảm của Băng Phách Đao, có cảm giác thô ráp rẻ mạt.
Nhưng mà Đậu Trường Sinh có thể trông thấy, cái thứ được dùng để phủ lên lưỡi đao kia là răng rồng Thượng Cổ Chân Long, đang dung hợp cùng với Băng Phách Đao, vết tích cũng đang không ngừng biến mất, ngay lúc dung hợp hoàn mỹ, chính là ngày Băng Phách Đao chú tạo thành công.
Đậu Trường Sinh chậm rãi thu ánh mắt, nhìn sang con hàng không ngừng líu lo bên cạnh.
Một khắc trước còn là nhạc phụ, bây giờ đã bị Đậu Trường Sinh ghét bỏ, đột nhiên Đậu Trường Sinh có hơi hối hận về cuộc hôn nhân này.
Đây là gia chủ đương đại Hạ Hầu thị Hạ Hầu Huyền, cũng không phải một cái đèn dầu sắp cạn, từ sau gặp mặt hắn không nhắc tới chữ nào là tạo phản, nếu không phải là thay Chu, thì chính là soán vị.
Giống như bản thân là người thiên sinh ác tướng.
Việc này làm cho Đậu Trường Sinh cảm thấy khó chịu, thấy Hạ Hầu Huyền này thế nào, cũng khiến hắn lo lắng giống như lão Lương Vương.
Thật là tri nhân tri diện bất tri tâm, trong lòng Đậu Trường Sinh quyết toán, từ hôn bây giờ chắc chắn là không thể, thanh danh mình hiện tại không tốt, ác bình như triều,điều duy nhất có thể làm chính là thực hiện hứa hẹn.
Không nhìn thấy Đậu Trường Sinh trắng trợn khoe khoang chuyện trên trời dưới đất, lặp đi lặp lại một nặc thiên kim, lời đã mở miệng nói ra như chắc đinh đóng cột, còn không mau khiến cho người khác có một cái nhìn mới về mình, tẩy trắng bản thân.
Bây giờ để trở thành chi quang chính đạo thì không có khả năng, nhưng có thể khiến cho người trong thiên hạ cho rằng hắn tuy xấu như vậy , lòng bàn chân sinh mủ, nhưng hết lòng tuân thủ hứa hẹn như cũ, có ấn tượng chắc chắn này, đó là một thắng lợi vĩ đại, về phần sau khi thắng lợi, cũng là khi Thiên Cơ Báo sẽ bắt đầu thổi phồng hắn.
Thời gian từng giọt từng giọt chảy trôi, Hạ Hầu Huyền đa phần lúc nào cũng bận rộn, phụ trợ Công Dã Thạch hoàn thành việc đúc lại Băng Phách Đao, nhưng đợi đến khi có thời gian nhàn hạ, liền đến bên cạnh hắn, không ngừng không ngừng líu lo bên tai Đậu Trường Sinh, tâm sự chuyện quốc gia thiên hạ.
Nói từ trong ra ngoài cũng chỉ nói đến một việc, như thế nào từ bên trong chiếm lấy triều đình, độc đoán, sau cùng độc tài đại quyền, nắm giữ triều đình, như thế nào từ bên ngoài tìm chỗ thích hợp để khởi binh, như thế nào công hãm châu phủ, mới có thể khởi thế, quan trọng nhất là Hạ Hầu Huyền làm thế nào để chuẩn bị chu toàn.
Đối với quan viên nội bộ của triều đình, có thể nói là biết rõ những thứ cơ bản, giáo uý trấn thủ địa phương cùng với Thái thú cũng thuộc như lòng bàn tay, ai là môn khách, ai là môn sinh, bởi vì từ đó đề bạt được ai thượng vị, Thái thú địa phương cùng với trọng thần trong triều đình, như thế nào mới có thể lôi kéo, nhanh chóng để cho bọn hắn chủ động bỏ phiếu.
Hạ Hầu Huyền nói rõ ràng mạch lạc, Đậu Trường Sinh phải nghe thấy phiền chịu không nổi, hết cái tên này đến cái tên khác, chỉ nghe thôi là đã thấy mệt mỏi, thực tế là Hạ Hầu Huyền không chỉ nói đến tên người, còn muốn nói đến cả gia tộc người ta, lại nói đến sự kế thừa, cái học được chính là võ học, làm quan phải thủ đoạn như thế nào.