Nam Quân có ba bộ lớn, trong đó không đề cập đến Tội bộ nữa, Quan bộ thì thu nhận tướng lĩnh tầng dưới chót của Dân bộ, ngược lại những tướng lĩnh cấp cao ở đây sẽ chủ động tới Dân bộ, thoát khỏi triều đình Đại Chu.
Nhà đẹp mỹ nhân và tước vị võ học rất có sức hấp dẫn với võ giả bình thường, cũng hấp dẫn đối với Võ đạo Tông Sư tam phẩm và võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm, nhưng lại không mấy hấp dẫn đối với võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm. Mục tiêu của bọn họ là chứng đạo, nếu không thì cũng là tùy tùng của Thần Ma, dù sao đến cấp độ này thì cũng sẽ có được cơ hội tiếp xúc với Thần Ma.
Một vài người không hề bị lay động cũng sẽ chủ động rời khỏi chiến trường, lựa chọn Đại Chu sẽ là lựa chọn cuối cùng.
Mà phía Đại Chu cũng sẽ chủ động điều chuyển võ đạo nhất phẩm đi, nếu không thì sao Tương Vương có thể áp chế lại đối phương, đương nhiên ở mặt ngoài thì là trở về hưởng phúc.
Đậu Trường Sinh trầm giọng nói: “Chư quân đều biết rõ mục đích đến đây của ta, nên ta sẽ không nhắc lại nữa.”
“Tương Vương có quan hệ thuyết thống với Thánh nhân, là trọng thần của nước ta, giờ đây lại chết không rõ ràng nên hiển nhiên triều đình sẽ không chịu để yên, bây giờ bản quan đến đây tra án, yêu cầu chư quân phối hợp.”
“Nếu chư quân nắm giữ một manh mối nào đó thì đều có thể nói thẳng thoải mái. Nếu như không muốn đứng đầu ngọn gió khiến người ta căm ghét thì có thể chủ động lén tìm ta, hoặc là gửi tin nặc danh. Nhưng phải bảo đảm thông tin chân thực, không được vô căn cứ hay dựa vào một phen suy đoán.”
Đậu Trường Sinh nói một hồi rồi hỏi theo thông lệ: “Có ai đồng ý cung cấp thông tin không?”
“Tất nhiên triều đình sẽ không bạc đãi người khác, tuyệt đối sẽ ban thưởng không ít cho các ngươi.”
Hai tay Dao Quang tướng quân rũ xuống, giờ phút này đang đứng ở vị trí bên phải Đậu Trường Sinh với khuôn mặt vô cảm, nhưng trong lòng bỗng thấy thất vọng. Đây chính là Đậu Trường Sinh - thiên hạ thần thám nổi danh vạn tộc, thế nhưng lại tra án qua loa như vậy, vậy mà muốn người khác chủ động cung cấp manh mối, nếu như làm vậy có thể tra án thì thiên hạ sẽ không có án oan.
Cho dù có người nắm giữ manh mối thì cũng không thể nói ra ở trước mặt mọi người, thậm chí cũng không tiết lộ thầm kín. Ngay cả Tương Vương cũng đã chết rồi, sóng gió lần này không nhỏ, cho nên ai lại sẵn lòng bị cuốn vào mà rước khổ vào người, làm không cẩn thận thì sẽ bị giết người diệt khẩu.
Nhưng Dao Quang tướng quân đã bị vả mặt ngay một giây sau. Sau khi Đậu Trường Sinh nói xong, Hổ Uy tướng quân lập tức sải bước đi ra và đứng trước mặt Đậu Trường Sinh, trực tiếp chắp hai tay thành quyền và nói: “Mạt tướng có manh mối quan trọng.”
Đậu Trường Sinh giơ tay và bảo: “Nói.”
Hổ Uy tướng quân lớn tiếng nói: “Vào ngày Tương Vương điện hạ bỏ mình, mặt tướng đích thân trông thấy Dao Quang tướng quân và Tương Vương điện hạ nảy sinh xung đột.”
Dao Quang tướng quân vốn cho rằng chuyện không liên quan đến mình, lạnh lùng nhìn chăm chăm cảnh này, chỉ cảm thấy xem thường đối với sự ra mặt của Hổ Uy tướng quân. Từ trước đến giờ, mấy tên xuất thân quê mùa này là người mà Dao Quang tướng quân căm ghét nhất, đặc biệt là cái tên Hổ Uy tướng quân này đã xảy ra xung đột với hắn rất nhiều lần. Nếu không phải Hành Thủy tướng quân liều chết bảo vệ thì tên này đã bị bãi quan cách chức từ lâu.
Giờ phút này nghe Hổ Uy tướng quân nói mà Dao Quang tướng quân không dám tin, không ngờ Hổ Uy tướng quân có can đảm trả đũa vào lúc này, vì muốn trả thù hắn mà chủ động bị cuốn vào vụ án của Tương Vương. Đây thuần túy lại là tự tìm cái chết mà.
Cái chết của Tương Vương có ảnh hưởng rất lớn, đâu có chuyện bọn họ có thể tham gia hay chủ động cuốn vào, dù không phải hung thủ nhưng có thể tưởng tượng được rằng muốn rút lui an toàn là một chuyện vô cùng khó khăn, làm không cẩn thận thì sẽ bị lực lượng các bên xâu xé nát tan.
Sau khi kinh ngạc thì Dao Quang tướng quân lập tức phản ứng lại, quát lớn tiếng: “Nói láo.”
“Ta có xung đột với Tương Vương điện hạ lúc nào chứ.”
“Miệng ngươi toàn lời nói bậy, hoàn toàn chỉ là hành động trả đũa.”
“Chẳng phải là vì ta ra tay hơi nặng trong lần luận bàn trước, nên ngươi ghi hận trong lòng đúng không.”
Hành Thủy tướng quân lạnh lùng nhìn chằm chằm Dao Quang tướng quân, vị tướng môn tử đệ này cũng nhanh trí, trực tiếp bắt lấy trọng điểm, bỏ qua chuyện Tương Vương mà xác định chuyện này thành ân oán cá nhân, chỉ cần tiền đề này được thành lập thì lời của Hổ Uy tướng quân nói sẽ thiếu độ tin cậy, sẽ làm người ta nghi ngờ liệu đây có phải là hành động trả đũa hay không.
Hành Thủy tướng quân tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Không chỉ mỗi Hổ Uy tướng quân nhìn thấy chuyện này, mà mạt tướng cũng tận mắt chứng kiến.”
“Chỗ mạt tướng còn có nhân chứng lúc Dao Quang tướng quân và Tương Vương điện hạ xảy ra xung đột.”